Tạ Huyền Diệp chăm chú nhìn cậu trông bộ dáng hoàn toàn không có ý tứ rời đi,chẳng biết tại sao nhưng y luôn cảm thấy bất an theo đó là nóng lòng sốt ruột,sợ bản thân vừa đi thì cậu ngay lập tức sẽ sảy ra chuyện.
Không yên tâm với đám người ở kinh thành kia,lỡ bọn họ nhắm điệu hổ li sơn thì sao bây giờ?
Mễ Lạc Tranh thấy y như vậy không khỏi buồn cười,trêu ghẹo nói "Chàng yên tâm đi nơi này là Đông thành,hơn nữa ta lại ở trong phủ tướng quân nên sao có thể sảy ra chuyện được?thời gian đã trễ chàng nếu không đi sẽ muộn mất.
"
Tạ Huyền Diệp buồn bả rũ mắt,bả vai hơi chút suy sụp tinh thần cũng chẳng vui vẻ tới đâu,nhưng xuất chinh ra trận thảo phạt hung nô y bắt buộc phải đích thân đi.
Đám ác bá này cứ hễ tới mùa đông y rằng đều sẽ đói khát càn quất phóng hoả giết người.
Theo lí chẳng hề quan y chuyện gì nhưng ai bảo hai toà thành đó hiện tại thuộc về y đâu?chịu trách nhiệm bảo hộ bá tánh sao có thể tùy cảm hứng đâu?
"Trên đường đi nhớ cẩn thận đao kiếm vô tình đó biết không?"Mễ Lạc Tranh mong y bình yên mà nhu tình mở miệng an ủi,sẵn tiện ôm chặt khẽ vuốt ve lên tấm lưng ấm áp vững chải ấy.
Chuyện đến nước này Tạ Huyền Diệp chỉ có thể im lặng trịnh trọng gật đầu,nhưng dự cảm xấu nơi đáy lòng vẫn như cũ tăng lên nùng liệt.
Dù không muốn vì lo lắng luyến tiếc ái nhân, nhưng dưới sự cường thế "doạ nạt"của cậu đành phải cưỡi ngựa dắt theo toán quân đông đúc rồi đi.
Do xuất phát trễ hơn dự kiến đành phải vội vã nhanh chóng lên đường,Tạ Huyền Diệp cưỡi ngựa đi giữa trung tâm ấn đường thần sắc phức tạp không hiểu vì sao?chợt đưa tay vuốt ve hổ phủ giấu sâu trong ngực áo,ánh mắt dần trở nên kiên định thầm hạ quyết tâm sớm ngày chiến thắng và giữ đúng lời hứa "bình an vô sự trở về".
"Đệ ấy giờ này đã ngĩ ngơi chưa?liệu có ăn uống đầy đủ không nhỉ?trời đã vào đông thời tiết lại cực kì lạnh lẽo rất dễ nhiễm phong hàn,hơn nữa Đường nhi thể nhược cơ thể mẫn cảm lại cực kì sợ đau,đi đường lỡ vấp đá té song khóc nháo thì lấy ai dỗ dành đây?y không có mặt cậu chắc chắn sẽ rất nhớ,rất khổ sở nha?"muôn vàn câu hỏi vì sao nhanh chóng lướt qua trong đầu,ban nãy y đã phải rất cố gắng trấn trụ mới không để bản thân thất thố và xấu hổ trước mặt cậu.
Nam tử hán đại trượng phu thà đổ máu chứ không đổ lệ,vậy nên có cái gì đáng khóc đâu chứ?
Cẩn thận sờ lấy đai lưng hiện đang đeo trên hông mình,từng đường kim mũi chỉ đều do đích thân cậu may vả chỉnh tề dành tặng cho y trước khi lên đường.
Khoé mắt bỗng dưng có chút ướt đau lòng muốn khóc,rõ ràng mới xa nhau có một chút nhưng lại luyến tiếc khôn nguôi.
Y phục bình thường luôn là qua loa tùy tiện,cậu tới rồi bỗng dưng thay đổi tốt đẹp ngăn nắp hẳn lên,cách ăn mặc này nó không xấu nhưng biến hoá đẹp đẽ hơn thì càng tốt chứ sao?đai lưng tuy không hoa lệ nhưng ẩn chứa tình cảm sâu xa của cậu dành riêng cho y và mỗi mình y.
Hai tay dù chẳng bám lấy nhưng y không lo bản thân sẽ té xuống ngựa,tiếp tục mở ra tay nải đầy ắp trên lưng thấy khá nhiều đai lưng,vài cặp vải bó tay cùng với hai đôi giày mới.
Cuối cùng là hộp tre nhỏ được rửa sạch ruột bên trong có chứa kẹo đường cậu làm để y ăn vặt khi buồn,những thứ này y không hề thiếu nhưng dụng tâm khác biệt rất lớn.
Chẳng đắt giá gì chỉ là do ái nhân vì y thức khuya dậy sớm,tự tay cắt vải may vá thôi.
Y đi rồi thiếu niên nhỏ bé ấy chắc chắn sẽ rất buồn đi?
Ngắm đồ hồi tưởng đủ rồi sau đó mới tập trung thúc ngựa lên đường,đánh nhanh thắng nhanh y không muốn để cậu phải chờ tương tư thêm giây phút nào nữa.
"Chú ý thời cơ,nữa đêm canh ba chỉ cần nghe thấy tiếng sói tru thì toàn quân đồng loạt xông ra phóng hoả,ta và Lặc Nhất sẽ phụ trách xử lí Tạ Huyền Diệp hiểu chưa?"
Ẩn trên ngọn cây lợi dụng bóng đêm sâu thẳm dõi mắt nhìn toàn quân đi xa chuẩn bị nghĩ ngơi hạ trại.
"Nhưng Tạ Huyền Diệp sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chúng ta ra ngoài được chứ?"Hắc y nhân trong trang phục dạ hành lo lắng nhỏ giọng hỏi.
Nghe hắn gã sát thủ còn lại kia chỉ khẽ nhếch môi cười,biểu tình thong thả tự tin giống như đã chuẩn bị sẵn chẳng hề lo lắng sẽ sảy ra chuyện ngoài ý muốn,y không ra cũng được mà ra rồi giết chết lại càng tốt bởi mục tiêu của họ đêm nay không chỉ riêng một mình y.
Do ở xế trưa xuất phát dù cưỡi ngựa nhưng cũng chẳng đi được tới nơi,Tạ Huyền Diệp ngiêm túc nhìn ngó địa hình xung quanh xem thử chổ nào thích hợp dừng chân hạ trại.
Thấy trời tối xuống ngày càng nhanh nhưng may mắn mượn nhờ ánh trăng,lại thêm tuyết rơi không dày rất dễ dàng tìm thấy địa điểm.
"Toàn quân nghe lệnh dựng trại tại đây nghĩ ngơi,sáng mai dậy sớm trang thủ lên đường"Tạ Huyền Diệp giơ tay cao giọng nói.
Binh lính đi theo sớm đã trãi qua huấn luyện gian khổ,từng người phân chia bày biện kẻ thì sơ chế xào nấu thức ăn,tập chung lại cùng một chổ do cũng mệt nên rất nhanh đã lâm vào giấc ngủ sâu bất tri bất giác kéo tới nữa đêm.
Lúc này không xa phía trước đám thích khách kia theo kế hoạch bao vây họ thành vòng tròn lớn,đằng trước nhất cầm kiếm theo sau đó là cầm tên tạo thành đội hình vây kín vững chắc.
Tiến sát tới ngày càng gần ước chừng cách khoảng hai trượng thì dừng lại,mấy chục tên lính cầm đuốc đang thay phiên nhau tuần tra bảo vệ.
Bởi vì có bóng đêm thuận lợi che giấu nên đám lính kia không thấy được họ,nhưng tầng tầng bảo vệ này nếu muốn vào trong mục kích thật khó.
"Chuẩn bị nghe thấy ám hiệu liền xông ra biết không?"tên thủ lĩnh ánh mắt đanh thép tập trung nhìn về phía khu lều trại.
Mục tiêu của bọn họ là nhanh chóng thủ tiêu Tạ Huyền Diệp,nhưng nào biết trong chiếc lều lớn nhất kia đang diễn ra tràng cảnh khác,không phải ăn no ngủ say mà là nguyên đám tướng lĩnh lén lút tụ lại một chổ tán gẫu nói nhỏ bàn luận nhân sinh.
Tạ Huyền Diệp vốn dĩ chẳng có tâm trạng nhưng cũng không muốn bản thân trở nên biệt lập,ngồi nghe một lúc song mới cố tình lấy cớ ra ngoài an tĩnh hóng gió.
Nhưng vừa chuẩn bị vén cửa thì lỗ tai vốn thính bỗng giật,từ trong không khí truyền tới mùi vị nguy hiểm ánh trăng sáng len lõi qua từng khe lá đạm mạc chiếu xuống,Tạ Huyền Diệp nheo lại đôi mắt đầy phòng bị nhìn về phía rừng cây.
Ban đêm an tĩnh chỉ là cảm thấy qúa mức trống rỗng không thích hợp,cẩn thận nhòm ngó xung quanh chỉ thấy mỗi đám lính tuần tra qua lại,nhất thời khiến mọi thứ trở nên cực kì an tĩnh.
Lúc này trăng trên trời bỗng nhiên bị một đám mây đen kéo tới che khuất,nguồn sáng biến mất khiến khu rừng càng trở nên tăm tối hơn.
Tạ Huyền Diệp cảnh giác trong lòng nâng cao cực độ bởi sát khí đang tiến đến gần,đáy mắt co thắt nhưng chưa kịp hét lên cảnh báo bỗng nghe nhiều tiếng *hự liên tiếp vang lên.
Hàng loạt bóng đen vô thanh vô thức cắt đứt cổ đám thủ vệ đang canh gác,rồi thêm một toán khác lao ra chạy tới lều trướng.
Não hải ong ong chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa liền cao giọng hét lên "Nhanh!!địch nhân tập kích!!có địch nhân tập kích!!"rồi sau đó cầm kiếp lao ra cứu trận.
Tiếng hét cảnh báo của y khiến tất cả định thần trở lại,nhưng tiên cơ sớm đã bị chiếm khiến tràng cảnh nhất thời trở nên hoảng loạn vô cùng,Tạ Huyền Diệp vung kiếm chém đầu về phía tên hắc y nhân gần nhất thì bỗng một tiếng xé gió từ phía sau lưng vang lên.
Nhẹ nhàng ngiêng người né tránh nhưng lại thêm hàng loạt mũi tên liên tiếp bay về phía y.
"Họ Tạ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!!!"
!.
Mất tiên cơ nhưng với kinh nghiệm phong phú chinh chiến xa trường bao năm và võ nghệ tinh thông,gặp tập kích hiển nhiên không phải số ít bên phía họ rất nhanh lật ngược tình thế chủ động tấn công.
Một kiếm xuất ra thuận lợi cắt qua cổ thích khách,huyết đỏ phun trào rồi sau đó thuận người đổ xuống.
Thích khách tuy võ nghệ cao cường nhưng Đằng giáp quân của Tạ Huyền Diệp không phải ăn chay,lúc này tất cả thích khách ẩn núp đều xuất hiện gia nhập vòng chiến,bọn họ phân ra mười người giỏi nhất tập trung cuốn lấy Tạ Huyền Diệp,đám còn lại tuy cũng chả kém nhưng kinh ngiệm chiến đấu cùng đoàn kết không bằng bị Đằng giáp quân hợp sức đánh đến thở không ra hơi.
Tạ Huyền Diệp ánh mắt ám trầm không hề nói nhiều thân hình liên tục chớp động,trong nháy mắt giết chết hết đám thích còn lại mà không hề tốn một chút sức nào,thật dễ như trở bàn tay vậy.
Chung quy vẫn không thể nào ám sát Tạ Huyền Diệp,đợi trận chiến chính thức kết thúc thì trời cũng sáng ánh nắng vàng nhẹ hắt lên từng cái xác rải rác nằm chất lên nhau,rất nhiều khiến cả mặt đất tuyết khu đó đều bị nhuộm thành màu huyết đỏ.
Tạ Huyền Diệp bẻ chặt khớp tay đưa mắt nhìn bãi chiến trường do trận tập kích tối qua mà thở dài ngao ngán,mở miệng phân phó "Tập trung lại hoả thiêu hết đi,sau đó điểm danh xem thiếu những ai đợi trở về sẽ chiếu theo đó phát bạc trợ cấp gia quyến"
Phó tướng Lý Nguyên gật đầu sau đó hạ lệnh cho từng tiểu đội làm việc xử lí,nhưng xác nhiều phải hoa gần tới xế chiều mới tận lực giải quyết song suôi,ăn vội lương thực bánh bột liền trực tiếp thúc ngựa lên đường một chút cũng không muốn ở lại đây nữa.
- ---------------
Những đám mây trên bầu trời có điểm mang theo màu sắc tươi sáng nhưng mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo,khiến người ta chẳng còn tâm trạng ra ngoài ngắm cảnh nhân gian,khung cửa sổ của một chiếc xe ngựa trông chả hề bắt mắt mở ra kéo theo vầng sáng ảm đạm chiếu vào người đang nằm bên trong,khác với vẻ đơn sơ thì không gian bên trong toàn bộ đều được bao lót bằng thảm lông thượng hạng ấm áp,đảm bảo làm người bên trong không hề cảm nhiễm phong hàn.
Thanh âm hơi ý cẩn thận dò xét của ở bên ngoài vang lên hỏi "Thuốc đó thật sự chỉ mê thôi,sẽ không chết hết đám người Tạ phủ đó chứ?"
"Yên tâm đi không chết được đâu!!"người còn lại mất kiên nhẫn mà trả lời.
Mễ Lạc Tranh mơ màng hai tai ù ù và mí mắt nặng trịch không nhấc lên nổi,rõ ràng là thân tín do cha phái tới nên mới đồng ý gặp riêng nhưng không ngờ gặp phải chuyện này,lý do gì bắt cóc cậu chứ??
Chuyện này rốt cuộc là sao nha??.