Khi Duy Đường gặp ông bà Giang, lập tức rất được chào đón.
Gương mặt đẹp trai ở đó cũng đủ để chinh phục thế giới.
Bà Giang kéo tay Lệnh Hồ Lan thần bí nói: "Này, con gái, con nói cho mẹ nghe, cậu ta có bị tật xấu gì không vậy?"
"Không có!" Tứ chi nguyên vẹn, đầu óc phức tạp, ngoài thi thoảng IQ thiếu sót ra thì gần như không có tật xấu gì cả.
"Mẹ có chút lo lắng, sao cậu ta lại ưng con chứ?"
Lệnh Hồ Lan: "..." Mẫu hậu đại nhân, con... con muốn xin xét nghiệm quan hệ ruột thịt.
Lệnh Hồ Lan tưởng rằng ông Giang chí ít cũng phải phản đối một lúc.
Bởi bố và con rể vốn là tình địch bẩm sinh.
Tuy nhiên...
Không hề.
Ông Giang kéo Duy Đường vào thư phòng, hai người bí mật trò chuyện một hồi, ông Giang liền vui vẻ trao quyền giám hộ con gái cho Duy Đường.
Lệnh Hồ Lan:...
Phụ hoàng, dễ dàng buông bỏ như vậy rốt cuộc có phải là thực lòng yêu con gái không vậy? Con nghi ngờ lắm đấy!
Lợi hại, nam thần!
Dễ dàng thu phục bố vợ đại nhân gớm.
Từng luyện trước rồi phải không.
Trên đường về nhà.
Lệnh Hồ Lan ngờ vực hỏi: "Anh làm thế nào để thu phục ba em vậy?"
"Cứ đứng ở đó." Duy Đường mặt không đổi sắc.
"Ba em không chê bai gì anh sao?" Tướng mạo quá đỏm dáng?
"Không! Anh nói rằng đây mới là đãi ngộ mà con gái chú đáng được hưởng."
Lệnh Hồ Lan:...
Ôi vãi!
Trước mặt em anh không hề nói vậy!
Gian thương!
Lệnh Hồ Lan tới nhà Duy Đường cũng nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của ông bà Duy.
BUT...
Khi mở cửa vẫn là cô phải chịu mười nghìn điểm sát thương.
Chú út tương lai của Lệnh Hồ Lan, em trai của Duy Đường quan sát cô từ trên xuống dưới, mở miệng ra liền nói: "Cô gái mà anh trai em yêu thầm trông như thế này sao?"
Lời nói ngập tràn thất vọng.
Lệnh Hồ Lan:...
Trẻ trâu, trên đường đi học về hãy đợi chị đấy, chị cho chú biết thế nào là cô gái như chị.
Duy Đường liền cốc đầu tên nhóc.
Ông bà Giang lớn tiếng quát mắng, tỏ ý xin lỗi.
Hôn ước của hai người cứ thế vui vẻ quyết định.
Những ngày tiếp tới Lệnh Hồ Lan bận như cờ hó.
Một ngày trước hôn lễ, cô nằm trên giường không tài nào chợp mắt được.
Lần đầu tiên kết hôn, cô cũng rất căng thẳng.
Dù sao thì cũng không ngủ được, thôi thì dứt khoát đi quay thưởng để giảm bớt căng thẳng.
Cô gọi hệ thống ra, nhìn điểm tích lũy trong vòng mấy tháng.
Hơn mười chín nghìn điểm!
Vẫn chỉ có thể quay một lần.
Kẻ xúi quẩy không thắp sáng kỹ năng kiếm tiền, tốc độ kiếm tiền chỉ có thể dùng từ rùa bò để hình dung.
Cô vẫn thắp hương cầu nguyện, tắm gội sạch sẽ như thường lệ.
Vô cùng thành tâm nhấn vào hai chữ Quay Thưởng.
Ánh mắt nhìn chằm chặp vào kim quay. Lần này kim quay dừng ở khu kỹ năng.
Trong lúc Lệnh Hồ Lan thấp thỏm lo lắng, hệ thống liền nâng một cuốn sách ra.
[Chúc mừng ký chú nhận được kỹ năng Nội Dung Quảng Cáo]
[Hướng dẫn sử dụng: Sau khi nhấn vào sẽ nhận được kỹ năng này]
Lệnh Hồ Lan tròng lòng vui mừng.
Kỹ năng này thực sự rất thực dụng.
Không có nguy hiểm, lại còn có thể tăng thêm kiến thức.
Điều quan trọng nhất là cô rất thích công việc hiện tại của mình.
Kỹ năng này đối với cô mà nói là vô cùng phù hợp.
Lệnh Hồ Lan nhanh chóng nhấn mở sách kỹ năng, một luồng hào quang màu vàng truyền vào trong đầu cô.
Não bộ có chút không thích ứng nhưng rất nhanh liền cảm thấy có thứ gì đó lấp đầy não bộ.
Cô yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lệnh Hồ Lan gả cho Duy Đường lãng mạn như trong mơ.
Quá trình đăng ký kết hôn của hai người khá chật vật.
Ngày đầu tiên tới cục dân chính thì mất điện.
Ngày thứ hai đi thì đứt mạng.
Ngày thứ ba đi thì xếp một hàng rất dài, cuối cùng mới nhận được chứng nhận kết hôn.
Khoảnh khắc cầm được chứng nhận kết hôn, Lệnh Hồ Lan cảm khái nói: "Chúng ta kết hôn một lần này thôi nhé, nếu không, lần sau nữa sẽ quá phiền toái!"
Duy Đường ngây người, dùng ánh mắt yêu thương đối tượng óc nho để nhìn cô.
"Em kết hôn mấy lần đều là cùng với anh, không lo mệt!"
Lệnh Hồ Lan: "..." Vừa rồi mình đã nói gì?
Ôi vãi!
Mình đã nói ra những lời suy nghĩ trong lòng.
Cám ơn nam thần không lấy mạng!
Nhạc Lương Thần nghe được tin Lệnh Hồ Lan kết hôn liền mừng đám cưới năm trăm tệ, nhưng không tới tham gia.
Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy Giang Mỹ Cảnh mặc áo cưới qua cửa sổ, được Duy Đường bế xuống lần, trái tim như ngừng đập, cảm giác như đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời.