[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 19: Pháo hôi tìm đường chết (19)



Editor: Thập Bát Sơn Yêu

———————————

Tần Lệ biết nàng không thích thượng triều, nhưng hắn lại thích nhìn bộ dạng nàng ăn mệt, thích cái cảm giác nàng ỷ lại hắn, những điều này lúc bình thường rất ít khi có.

Có điều Tô Đường vẫn có biện pháp của nàng.

Hôm nay nàng vừa tắm gội xong, không có mặc nam trang giống như ngày trước mà lại kêu cung nữ chuẩn bị cho mình một bộ nữ trang.

Tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống, bởi vì mới vừa tắm gội xong, cả người nàng đều tản ra hương thơm nhàn nhạt. Làn da nàng trắng nõn, một thân khí chất như lan như hoa, bộ váy màu trắng mặc trên người nàng giống như một tiểu tiên nữ không vướng bụi trần.

Tần Lệ đã từng nghĩ tới lúc nàng mặc nữ trang sẽ tuyệt sắc cỡ nào, nhưng khi nàng đứng trước mặt mình, hắn mới phát hiện những tưởng tượng của mình so với nàng bây giờ cái nào cũng không đúng.

Tiểu tiên nữ dùng đôi mắt ướt sũng mang theo điểm ngại ngùng nhìn hắn, giống như là không quen cách ăn mặc như bây giờ.

"Hoàng Thượng, đẹp không?"

Tần Lệ nói: "Kêu tên ta."

Đâu chỉ đẹp, ngay cả thanh âm cũng trở nên ngọt chết người!

Tiểu tiên nữ tiếp tục dung ánh mắt vô tội ánh nhìn hắn, sau đó ngọt ngào gọi: "Tần Lệ."

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 30%.]

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 25%.]

Liên tục hai lần hệ thống nhắc nhở, nhưng làm Tô Đường vui đến hỏng rồi, một khi cao hứng nàng liền muốn hạ độc chiêu.

Chịu đựng cảm giác rùng mình, nàng ngọt ngào kêu vài tiếng Tần ca ca, kêu đến mức khiến Tần Lệ hận không thể "từ đây quân vương bất tảo triều".

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 20%.]

"Qua năm mới mang ngươi đi ngâm suối nước nóng."

"Được nha, quá tuyệt vời, cảm ơn Tần ca ca."

Vì để hoàn thành nhiệm vụ, Tô Đường quả thực đã đem ba chữ không biết xấu hổ phát huy tới cực hạn.

Ăn tết có mười ngày nghỉ, trong lúc này các quan lại đều muốn nghỉ ngơi không dâng tấu, làm hoàng đế tự nhiên cũng sẽ không có gì để làm.

Nói gì thì nói vẫn có nhiều sự kiện náo nhiệt, chẳng hạn như An Vương phủ một lần nữa trở thành trung tâm thế gia quyền quý, bao nhiêu người đều muốn cùng An tiểu Vương gia nhấc lên quan hệ.

Không nói đến cái khác, lúc trước Tề Thủ Phụ thiếu chút nữa cả nhà đều bị xử trảm, còn không phải bởi vì một câu nói của An tiểu vương gia sao. Tuy hiện giờ đã cáo lão hồi hương, vẫn được coi là áo gấm về làng.

Tô Đường vì sự phát triển của An Vương phủ sau này nên đã cùng Tần Lệ thương lượng, chờ đổi lại thân phận, trực tiếp ban đất phong cho Tần An Cẩn.

Đến nỗi thân phận An Nghi quận chúa này của nàng cũng không thể dung được.

Tuy Tần Lệ không phải là con của tiên đế, nhưng việc này người ngoài cũng không biết, nếu Tô Đường lấy thân phận An Nghi quận chúa gả cho hắn, khẳng định sẽ xảy ra bạo loạn.

———— Thập Bát Sơn Yêu————

Cuối cùng Tô Đường phải lấy thân phận dưỡng nữ của An vương gả cho hắn.

Đương nhiên, tuy là dưỡng nữ nhưng những thứ nên có thì vẫn phải có.

Nhưng đó đều là chuyện của sau này, hiện tại Tô Đường đang ở biệt viện ngâm suối nước nóng, yêu thích không thôi.

Lúc nàng đang mê mang sắp lâm vào giấc ngủ, bên tai liền nghe được tiếng bước chân, Tần Lệ ngồi xổm xuống bên suối nước nóng, trong mắt đều là ôn nhu:

"Ngâm xong suối nước nóng xong còn muốn đi đâu chơi không?"

Tô Đường đối với nơi này không quá quen thuộc, liền hỏi: "Nơi này còn có nơi nào có thể du ngoạn nữa không?"

Tần Lệ: "Ở biệt viện này còn có vườn thú, đi xem thử xem nàng thích cái gì."

Tô Đường mắt sáng lên, lập tức nói: "Thỏ thỏ! Ta muốn ăn thịt thỏ, cảm ơn ngươi."

Tần Lệ phụt một tiếng bật cười, điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

"Cả ngày chỉ biết ăn, ngoại trừ ăn thì sao? Ta nghe thái giám trông coi vườn thú nói, vườn khổng tước gần đây có bạch khổng tước luôn xòe đuôi, đợi lát nữa đi đến đó xem thử?"

Tô Đường không có hứng thú, khổng tước gì đó, đặt ở cổ đại thì có lẽ rất hiếm lạ, được coi là vật hi hữu. Nhưng nàng là người hiện đại, mấy con vật đó đều là nhìn đến phát chán, vì thế nàng hỏi:

"Thỏ thật sự không thể ăn sao? Nếu không được ăn vậy thì ăn bồ câu đi, chúng ta hầm canh bồ câu, đương nhiên nếu là bồ câu nướng ăn lại càng ngon hơn."

Tần Lệ giọng nói mang theo một chút ý cười: "Được, hiện tại mặc xiêm y vào đã."

Tô Đường gật đầu, có điều một đôi mắt ngập nước lại nhìn chằm chằm hắn.

Tần Lệ liền hiểu ý nàng, nhìn nàng lộ ra một nụ cười câu nhân: "Nghi Bảo chậm chạp không động, đây là muốn ta mặc quần áo cho nàng sao?"

Tô Đường tức đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng: "Ngươi xoay người qua chỗ khác cho ta!"

Cẩu hoàng đế đáng chết, gần đây giống như hóa thân thành sói, mỗi đêm đều khi dễ nàng.

Đương nhiên, hắn vẫn rất có chừng mực, mỗi lần đều dừng ở một bước cuối cùng, sau đó gắt gao ôm nàng cả một đêm không buông tay.

Tô Đường từ suối nước nóng đi ra, trên eo nàng có mấy cái vết xanh xanh tím tím, ở trên da thịt trắng nõn tinh tế của nàng có vẻ cực kỳ ái muội.

Bởi vì đón năm mới, biệt viện lúc này phần lớn đều là tâm phúc của Tần Lệ, cho nên nàng mặc một kiện váy áo màu hồng thạch lựu.

Cũng không biết có phải hắn tính thời gian quá tốt hay không, nàng vừa mới mặc xong, trên đỉnh đầu liền có một kiện áo choàng.

Áo choàng màu đỏ, mũ áo là lông nhung của hồ ly mặc trên người nàng, vốn dĩ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại càng thêm trắng nõn kiều khí. Ánh mặt trời chiếu vào nàng, cả người đều giống như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Rất đẹp nhưng cũng rất không chân thật.

Tần Lệ không hiểu sao lại hoảng hốt, nàng giống như hoa trong gương, trăng dưới nước. Tuy đẹp nhưng lại không thể nào nắm bắt được nàng.

Hắn đột nhiên duỗi tay, động tác khá mạnh khiến Tô Đường mày đều có chút nhăn lại: "Làm sao vậy?"

Tần Lệ nhìn nàng, hai mắt hắn đen nhánh một mảnh, nhìn không rõ điểm cuối, cũng không nhìn được nửa điểm sức sống, như một cái đầm tử khí không đáy.

"Không có gì, ta sợ nàng rời đi."

Tô Đường trong lòng nhói một cái, ban đầu nàng tính toán khi nhiệm vụ hoàn thành liền rời đi. Nhưng hiện tại xem ra nếu nàng đi, đảm bảo hắn sẽ hắc hóa một lần nữa, nàng chỉ có thể nói: "Không đi, trừ khi ngươi đuổi ta đi."

Thời điểm nàng nói lời này còn cười tủm tỉm, đôi mắt to ngập nước khiến tâm người đối diện đều hòa tan.

Nhìn nàng như thâm tình nhưng trong lòng Tần Lệ lại rất rõ, trong mắt nàng không có tình cảm, nàng cũng không yêu mình. Nhưng như vậy thì sao, chỉ cần nàng vẫn ở bên hắn là được.

Nàng thích diễn, vậy hắn liền bồi nàng diễn cả đời. Chỉ cần nàng không rời đi là tốt rồi.

Tần Lệ vẫn mang nàng đi đến vườn khổng tước. Bởi vì Đại Tần có câu nói, chỉ cần là phu thê nhìn thấy bạch khổng tước xòe đuôi thì sẽ bạch đầu giai lão.

Thái giám chăn nuôi khổng tước lúc này vừa kích động vừa khẩn trương. Nhưng không bao lâu liền sợ hãi, bởi vì bạch khổng tước như thế nào cũng không chịu xòe đuôi!

"Hoàng...... Hoàng Thượng, có lẽ là do trời quá lạnh, nên nó vẫn chưa xòe đuôi được."

Tô Đường không thích gϊếŧ người, liền cho thái giám lui xuống.

Sắc mặt Tần Lệ không vui.

Tô Đường thân thể không khỏe, bạch khổng tước lại không muốn xòe đuôi, có phải chứng minh bọn họ không thể bạch đầu giai lão không?

Không khí dần trở nên lạnh lẽo, lệ khí trong mắt Tần Lệ càng ngày càng đậm, mắt thấy giá trị hắc hóa lại muốn bay lên, Tô Đường lại đau đầu không thôi.

Phong kiến mê tín là không được!

Khi nàng chuẩn bị an ủi người nào đó, kết quả bạch khổng tước giống như cảm nhận được nguy hiểm run run rẩy rẩy xòe đuôi.

Tô Đường thở một hơi nhẹ nhõm, khóe mắt lại thấy Tần Lệ cũng đang thở dài nhẹ nhõm.

"Thưởng."

Hắn cao hứng liền ban thưởng, người được ban thưởng dĩ nhiên là tiểu thái giám chăn nuôi vườn khổng tước.

Tiểu thái giám vui mừng phát khóc, quỳ trên mặt đất tạ ơn đến mức cái trán đều muốn xuất hiện máu.

Bạch khổng tước xòe đuôi, Tần Lệ vẫn còn nhớ rõ tiểu tham ăn nào đó, liền nói:

"Đi thôi, canh bồ câu nàng muốn uống đã nấu xong rồi."

Tô Đường sửng sốt: "Không đúng nha, bây giờ mới được bao lâu, nhanh như vậy đã nấu xong rồi?"

Tần Lệ mắt liếc nhìn nàng, ngữ khí đều trở nên nhẹ nhàng: "Ta còn không hiểu nàng chắc."

Hóa ra là đã sớm chuẩn bị tốt, chẳng qua chỉ muốn đùa nàng mà thôi.

——————————

Thập Bát Sơn Yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.