[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 7: Pháo hôi tìm đường chết (7)



Beta: Thập Bát Sơn Yêu

———————————

Thời gian Tô Đường tiến cung thật là hoàn hảo, ngay khi nàng đặt chân tới cửa cung cũng vừa lúc hạ triều.

Văn võ bá quan mới từ cửa cung đi ra, liền thấy An tiểu Vương gia hiếm khi lộ mặt từ trên xe ngựa bước xuống.

An tiểu Vương gia bề ngoài rất đẹp mắt, khi cười lên thì phong lưu phóng khoáng, khi không cười trời không trăng cũng sáng, đúng là yêu nghiệt. Cũng vì vậy mà có biết bao nhiêu nữ tử cầu được gả, nhưng mà nghĩ đến người con rể như vậy không phải viên quan nào cũng có thể chấp nhận được.

An tiểu Vương gia kiêu căng thành tính, từ trên xe ngựa đi xuống, ai cũng không thèm để ý. Nhưng nàng không thèm để ý tới người khác không có nghĩa là người khác không để ý tới nàng.

Ví dụ như thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng Chu Ngụy và viện sử Thái Y Viện.

"Tiểu vương gia, ngài đi chậm một chút, hôm nay trời có chút lạnh, đừng để ngã bệnh, nếu không Hoàng Thượng sẽ lại trách phạt nô tài mất."

Chu Ngụy thấy nàng bước một bước lớn, lại nghĩ tới hôm qua nàng ngất xỉu, cũng quá dọa người.

Viện sử biết rõ nội tình, vuốt cằm nghiêm túc nói:

"Nếu không trở về hỏi Hoàng Thượng, trực tiếp đem kiệu liễn tới đây. An tiểu vương gia thân thể yếu hơn người thường, không thích hợp vận động mạnh."

Người trong cung bình thường không được phép dùng kiệu liễn, không nhìn thấy các quan đều đi lại bằng hai chân hay sao, trừ phi được Hoàng Thượng cho phép.

Mà sở dĩ viện sở nói ra những lời như vậy một mặt cũng vì thân phận nữ nhi của An tiểu vương gia, thân phận này nếu nghiêm trọng mà nói chính là tội khi quân, nhưng nhìn thái độ kia của Hoàng Thượng, vậy thì rất khó nói.

Nhìn hai người kia nói chuyện nghiêm túc, các quan lại nghe thấy vậy vẻ mặt khó nói thành lời.

Sắc mặt Tô Đường có chút trắng bệch, vì đó là do hệ thống trừng phạt, nhưng các quan lại chỉ nhìn thấy sắc mặt nàng không thích hợp, thậm chí còn có kẻ quá đáng hơn đem tầm mắt dời xuống phía dưới!

"Bổn Vương không có yếu đuối như vậy."

Tô Đường tức giận nói, nói xong liền phất tay áo rời đi.

Trong thư phòng, Tần Lệ nghe được ám vệ miêu tả lại một lần sự việc xảy ra trước của cung, khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi quỷ quái.

Ám vệ xem không hiểu ý cười kia liền cuối đầu không dám lên tiếng, thẳng đến khi Hoàng đế phất tay hắn mới nhanh chóng lui ra ngoài.

Tô Đường rất nhanh liền đi tới, không bao lâu, Tần Lệ nghe được tiếng động ngoài điện.

Hắn cho người tiến vào, nhưng chờ đến khi người kia hành lễ quy củ xong, hắn lại không thèm gọi đứng lên.

Tô Đường dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý, lần trước tan rã không vui hắn nhất định là muốn hành hạ mình, nếu không sẽ không bảo thái y chuẩn bị tốt, sợ nàng không chịu nổi hắn giày vò.

Tần Lệ cúi đầu phê duyệt tấu chương trong tay, chờ tới thời điểm không sai biệt lắm, rốt cuộc mới nhớ tới người nào đó.

Cảm xúc của Tần Lệ rất khó nắm bắt, một giây trước tâm tình hắn không tồi, một giây sau liền có thể gϊếŧ người không chớp mắt.

Vậy nên không người nào dám suy đoán nội tâm hắn đang nghĩ gì, người hầu hạ bên cạnh hắn, trong lòng đều run sợ.

Có điều Tô Đường lại cực kỳ bình tĩnh, có sự tình ngày hôm qua, theo như tính cách của Tần Lệ chắc hẳn hắn sẽ tạm thời không lấy cái mạng nhỏ của nàng nếu chưa tra rõ được chuyện lúc trước.

"An khanh hành lễ lúc này so với hôm qua tiến bộ hơn hẳn."

Tần Lệ chậm rì rì nói xong, lúc này mới kêu nàng đứng lên.

————Thập Bát Sơn Yêu————

Tô Đường quỳ trên mặt đất cũng một khoảng thời gian khá dài, lúc sáng lại chưa được ăn gì, bây giờ lại đứng lên đột ngột, trước mắt liền biến thành màu đen. Nàng miễn cưỡng ổn định thân hình, lại nghe thấy tiếng cười lạnh truyền từ trên đỉnh đầu.

"Cái thân thể này của An khanh so với nữ tử còn mảnh mai hơn nhiều, quỳ một thời gian lâu như vậy ngay cả đứng lên cũng không thể đứng vững, ngươi nói nếu trẫm nghiêm khắc hơn, có phải là ngay cả mạng ngươi cũng không còn."

Lời hắn nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tô Đường lại cảm thấy kẻ điên này không chừng lại chẳng đi theo lẽ thường.

Kết quả là, nàng không hề nghĩ ngợi, tiếp tục quỳ xuống, đầu gối lúc này va chạm với nền đá tạo lên tiếng vang, nhưng dù sao nàng cũng đã che chắn cảm giác đau đớn cho nên cũng không cảm thấy gì.

"Thân thể thần hư nhược đã khiến cho Hoàng Thượng phải nhọc công lo lắng, là thần không đúng."

Tần Lệ không nghĩ tới nàng sẽ nói thành như vậy, hắn nói câu kia là đang châm chọc mỉa mai lại bị nàng trực tiếp sửa thành lo lắng.

Tần Lệ đã hạ quyết tâm nhất định sẽ phải chỉnh nàng cho ra lẽ, chỉ là nhất thời còn chưa tìm được biện pháp thích hợp, chỉ có thể ngày ngày cho nàng xuất hiện trước mặt mình châm chọc vài câu.

Theo tin tức lúc trước hắn nhận được, không chỉ ở trong kinh thành, tất cả mọi nơi đều tồn tại một thế lực ở sâu trong bóng tối, thế lực kia cực kỳ lớn mạnh. Nếu đó thật sự là nàng, ở ngay dưới mí mắt mình muốn trốn cũng có khả năng thành công rất cao.

Nghĩ vậy, Tần Lệ đột nhiên nheo lại hai tròng mắt, hắn chưa bao giờ đặt đám huynh đệ kia vào trong mắt mình, bởi vì bọn họ quá rác rưởi không đáng để nhắc tới.

Nhưng nếu là nàng thì lại khác, nếu mình đem nàng dồn vào chân tường, nàng sẽ có thể làm ra việc gì?

Tần Lệ tự nhận Tô Đường chính là địch thủ của bản thân, đột nhiên nổi lên hứng thú, hai tròng mắt đen kịt hiện lên vài tia tăm tối.

Tô Đường rùng mình một cái, cái cảm giác kia cực kỳ giống như mình bị một con mãnh thú dõi theo, không còn chỗ ẩn nấp.

Nàng nhíu mày, muốn nói gì đó, ai biết Tần Lệ phát điên cái gì, tự nhiên đi tới bên cạnh nàng, đem nàng đỡ dậy.

"Nếu biết trẫm sẽ lo lắng, vì sao còn tùy hứng như vậy. Đến cả bữa sáng cũng không ăn." Hắn cười nói, sau đó phân phó người đi chuẩn bị ngọ thiện.

Đang yên đang lành lại trở nên ôn nhu, đặc biệt là cái điệu cười quỷ dị kia của hắn, Tô Đường cảm thấy da đầu mình lại bắt đầu căng muốn nứt ra.

Tên cẩu Hoàng Đế này lại muốn âm mưu chuyện xấu gì nữa?

Đồ ăn thực mau liền được dọn lên, Tô Đường nhìn một bàn bày biện toàn là những món ngon, đột nhiên lại không muốn ăn.

Tần Lệ ngồi một bên, thấy nàng không động đũa, nhướng mày: "Không hợp khẩu vị sao?"

Thấy người bên kia không đáp lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Hôm nay Ngự Thiện Phòng là do ai đứng bếp, đều kéo ra ngoài chém."

Tô Đường cảm thấy hắn điên thật rồi, nàng chỉ do dự trong chớp mắt, cảm thấy Cẩu hoàng đế đột nhiên dễ nói chuyện như vậy không chừng chắc đã giở trò gì bên trong đồ ăn.

Hạ độc hẳn là không đến mức, dù sao nàng cũng chẳng sống được bao lâu. Chỉ là tính tình hắn ác liệt, vạn nhất động tay chân lên nguyên liệu nấu ăn, ví dụ như cái viên thịt nhỏ kia kỳ thật chính là làm từ thịt người, chờ nàng ăn xong lại mới chậm rãi nói cho nàng biết....

"Từ từ, vi thần chưa nói là không ăn, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Thanh âm Tần Lệ lạnh lạnh, tưởng chừng như nếu nàng nói sai một chữ, liền đem nàng cùng với đám người ngự trù kia cùng nhau kéo ra ngoài chém.

Tô Đường cảm thấy cổ mình lành lạnh, lúc trước còn cảm thấy mình sẽ không chết, nhưng tưởng tượng đến lúc hắn nổi điên, không chừng cũng chẳng thèm kiên nhẫn điều tra, trực tiếp đem nàng một đao dứt khoát gϊếŧ chết.

"Hoàng Thượng chưa động đũa, vi thần làm sao dám ăn trước."

Tô Đường tùy tiện đối phó, lúc trước tiên đế tuy rằng trong lòng có tính toán, nhưng ít nhất đối xử với nàng ngoài mặt cũng khá tốt, cho nên đôi lúc cũng sẽ biểu lộ vài phần thật lòng. Ví dụ như lộ ra mặt tươi cười, hay thở phì phì oán hận, hoặc là thoải mái cười to.

Tần Lệ đã thấy qua nhiều gương mặt giả tạo, chỉ duy nhất có vật nhỏ trước mặt này, tựa hồ từ đầu tới đuôi, đều có một bộ dáng như cũ. Mọi người đều là vì sinh tồn trước mắt, tại sao đến phiên nàng lại có thể thoải mái như vậy.

Hắn nhìn nàng, nắn vuốt ngón tay, cuối cùng cầm chiếc đũa, trực tiếp gắp thịt viên nhỏ nhét vào miệng nàng, cười nhạt nói: "An khanh từ khi nào đối với trẫm lại xa cách như vậy."

Đồ ăn trong Ngự Thiện Phòng, đều dựa theo cấp bậc của Hoàng Đế, ai cũng không dám qua loa. Cho nên là thịt viên này có vị thật ngon, nhưng trước mắt Tô Đường, cái mỹ vị giờ này không nếm ra nổi.

Nếu không phải người này cảm xúc thay đổi quá nhanh, hôm qua hận không thể gϊếŧ chết nàng, hôm nay lại tươi cười xán lạn, huống chi, từ khi nào mà nàng và hắn thân thiết như vậy?!

Tô Đường chậm rì rì đem thịt viên trong miệng nuốt xuống, cũng không có ý định mở miệng, đang định lừa dối cho qua thì Tần Lệ lại nói: "Thịt viên này ăn ngon sao?"

Tô Đường gật đầu.

"Nếu ăn ngon, vậy ngươi đút ta ăn." Nói xong, đem chiếc đũa trong tay bỏ xuống.

———————————

Wattpad: @_thapbatsonyeu_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.