Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Lúc cô nói, mu bàn tay từng hồi từng hồi mà vỗ sống lưng mẹ kế.
Mẹ kế nhanh chóng đẩy Nam Nhiễm ra.
Cũng không biết vì sao.
Mấy lần tiếp xúc gần đây, cứ cảm thấy Nam Nhiễm làm bà ta lạnh cả người.
Nhưng đứa con gái này, là bà ta nhìn từ nhỏ lớn lên.
Những tính toán trong lòng đó, bà ta đã quá rõ ràng rồi.
Vô số tâm tư xẹt qua trong đầu mẹ kế.
Hiện giờ, lý trí và trực giác của bà ta đang va chạm vào nhau.
Nam Nhiễm không hề quay đầu nhìn một cái, cứ dọc theo thang lầu mà đi.
À, đương nhiên, bốn phần văn kiện kia cũng bị cô cầm ra theo.
Vừa đi, Tiểu Hắc Long vừa nghe giải thích
【 Ký chủ, bốn phần văn kiện này trị giá hai trăm triệu. 】
Nam Nhiễm không chút để ý,
"Ồ."
Tiểu Hắc Long hơi khựng lại, lập tức thay đổi một cách nói khác.
【 Ký chủ, bốn phần văn kiện này có thể cho cô ăn 500 năm bánh bao. 】
Nam Nhiễm nghe được, lập tức liền dừng lại.
"Lắm tiền vậy hả?"
Tiểu Hắc Long đầu đầy hắc tuyến.
Đây là lắm tiền sao?
Đây là lắm bánh bao chứ gì?
*
Về một màn xảy ra trong thư phòng, rất nhanh đã bị Nam Nhiễm vứt ra sau đầu.
Mỗi ngày đều lật sách Bạc Phong đưa cho cô.
Bây giờ cô đang học 11, vốn còn phải học một năm cấp ba nữa.
Nhưng vì muốn sớm có được dạ minh châu.
Ba tháng sau, Nam Nhiễm sẽ theo Bạc Phong cùng nhau thi đại học.
Mỗi ngày đều lật sách lật sách lật sách.
Hôm nay.
Nam Nhiễm ngủ ở sân bóng rổ trong nhà thi đấu.
Tả Hàm bước bước chân nhỏ, chạy vào.
Xoa đầy đầu mồ hôi, tìm hình bóng Nam Nhiễm.
Cuối cùng, phát hiện cô trên một đám ghế.
Cô nhanh chóng đi lên bậc thang.
Chỉ là lúc này, không còn bộ dáng bé fangirl vui vẻ như mỗi lần gặp Nam Nhiễm trước kia nữa.
Tả Hàm mang tâm sự nặng nề.
Trong tay cầm một tờ giấy hồng nhạt.
Nam Nhiễm hơi hé mắt.
Sau đó lại khép lại.
Lông mi đen nhánh hơi rung, cùng với thanh âm không chút để ý của cô vang lên.
"Có việc?"
Tả Hàm đầu tiên là theo bản năng lắc đầu.
Sau đó, liền lại nhanh chóng gật đầu.
"Có."
Vừa nói, lại nhịn không được đi thêm một bước về hướng Nam Nhiễm.
Mặt khác, trong phòng Hội học sinh.
Trình Văn Hoắc xoa đầu mày đi vào.
Đầy đầu mờ mịt cùng bất đắc dĩ.
Không có bộ dáng tiêu sái không kiềm chế như hồi xưa.
Cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.
Ghế dựa cọ sát với mặt đất tạo ra âm thanh kít kít.
Lực chú ý của Bạc Phong từ trên sách chuyển đến trên người Trình Văn Hoắc.
Nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng bang quơ liếc một cái.
Thực mau, tầm mắt lạnh băng lại lần nữa rơi xuống trên sách.
Trình Văn Hoắc cởi bỏ cúc áo khoác.
Muốn nói lại thôi.
Cả nửa ngày sau.
Trình Văn Hoắc mới mở miệng,
"Nam Nhiễm kia, cậu xác định cô ta thích cậu?"
Nếu là ngày xưa, loại nghi ngờ tình yêu người khác, loại chuyện sẽ bị sét đánh này, cậu mới không thèm làm đâu.
Nhưng bây giờ không giống nha.
Trình Văn Hoắc lầm bầm lầu bầu,
"Cô ta có khi nào thích nữ hay không?
Cậu càng nói càng cảm thấy đây là sự thật.
Sau đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong.
Lại hỏi lại lần nữa.
" Cô ta thật sự thích cậu, đúng không?"
Trình Văn Hoắc vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc của mình.
Hoàn toàn không để ý đến Bạc Phong.
Cho nên khi cậu ngẩng đầu lên.
Liền phát hiện tầm mắt hờ hững của Bạc Phong đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Hơn nữa tầm mắt càng ngày càng lạnh băng.
Trình Văn Hoắc liên tiếp thất thần, vẫn luôn xoa giữa đầu mày.
Muốn hỏi tại sao cậu ta lại có bộ dáng mất hồn mất vía này.
Nguyên nhân vẫn là do Tả Hàm.
Gần đây cậu phát hiện, Tả Hàm ở đang xa cách cậu.
Không chỉ như thế, cậu còn phát hiện cô ấy có lúc còn thất thần, trên tờ giấy trắng tràn ngập tên Nam Nhiễm.
Còn cứ không có việc gì cũng đi tìm Nam Nhiễm.
Nhìn thấy Nam Nhiễm cũng không nói lời nào, cứ an an tĩnh tĩnh như cô vợ nhỏ mà ngồi bên người Nam Nhiễm.
Nhìn Nam Nhiễm kia ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.