Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến cô đọc sách.
Buộc cô làm bạn gái cậu ta, còn có đưa ra vấn đề hai chọn một như bây giờ.
Trước giờ hình như ký chủ chưa từng có ý nghĩ hung tàn với Bạc Phong.
Ơ?
Sao nó lại cảm thấy thái độ của ký chủ đối với Bạc Phong, tốt hơn nhiều so với đối với những nhân loại khác nhỉ.
Tiểu Hắc Long nỗ lực tìm lại một số tư liệu về ký chủ.
Muốn từ trên những tư liệu đó, đạt được một vài đồ vật.
Chỉ là ······ không thu hoạch được gì.
Tư liệu về ký chủ thật sự quá ít.
Còn có, về chuyện bảo ký chủ làm chuyện tốt.
Từ sau khi hoàn thành chuyện đầu tiên, liền chậm chạp không còn động tĩnh.
Tiểu Hắc Long lâu lâu sẽ nhắc nhở ký chủ, làm chuyện tốt, làm chuyện tốt.
Nhắc nhở nhắc nhở.
Cơ hội làm chuyện tốt thật sự tới rồi.
Một ngày kia.
Trời trong nắng ấm, vạn dặm không một áng mây.
Ngày hôm trước mới mưa xong, thời tiết khó được không quá nóng bức.
Có thể nhìn ra được, tâm tình của ký chủ không tồi.
Đang đi trên đường.
Liền nghe được một thanh âm già cả tang thương.
"Ui da."
Phía trước có một ông cụ tuổi già sức yếu, dẫm nhầm lên tảng đá, lập tức ngã xuống đất.
Bộ dáng già cả thê thảm kia, nhìn qua thật đáng thương.
Nam Nhiễm cắn bánh bao của mình, liếc nhìn ông lão trên mặt đất một cái.
Trực tiếp nhấc chân, đi ngang qua.
Tiểu Hắc Long trừng lớn đôi mắt,
【 Ký, ký chủ? 】
Nam Nhiễm thờ ơ.
Tiểu Hắc Long
【 Làm chuyện tốt, làm chuyện tốt. 】
Bước chân Nam Nhiễm ngừng một chút.
Nhìn mắt bánh bao trong tay.
Cô xoay người, đi tới trước mặt ông lão.
Ông lão ho khan, lộ ra một nụ cười hòa ái.
"Cảm ơn cháu."
Ông lão cho rằng Nam Nhiễm muốn đỡ ông ấy.
Kết quả, đợi cả nửa ngày.
Nam Nhiễm chỉ đứng đó ăn bánh bao.
Tiểu Hắc Long đang vui vẻ vì ký chủ sắp làm chuyện tốt.
Ai ngờ chờ mãi không thấy ký chủ hành động.
Nghi hoặc, hỏi:
【 Ký chủ, cô đang làm gì đó. 】
"Ăn bánh bao".
Chẳng lẽ trong mắt ký chủ, người này còn không quan trọng bằng bánh bao?
Tiểu Hắc Long đang suy xét,
Cuối cùng, Nam Nhiễm ăn xong bánh bao.
Duỗi tay, túm ông lão kia từ trên mặt đất lên.
Ông lão run rẩy.
Ho khan lên.
"Cảm ơn cháu gái."
Vừa nói, trong mắt ông lão vừa tràn đầy cảm kích.
"Cháu gái, nhà ông ở gần đây, ông già ông không biết lấy gì cảm ơn cháu, cháu muốn cái gì, cứ việc nói."
Nam Nhiễm nhíu mày.
"Cái gì cũng có?"
Lão nhân ho khan gật gật đầu.
"Đúng vậy."
Thanh âm tràn đầy tang thương.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nhắc nhở,
【 Ký chủ, căn cứ theo tư liệu của thế giới hiện tại, loại tình huống thế này, đừng đi, rất có khả năng là kẻ buôn người.
Xin ký chủ, đề cao cảnh giác. 】
Nó vừa nói xong, bạn học Nam Nhiễm đã lôi kéo ông lão kia đi đến nhà ông ấy.
Mười phút sau.
Theo sự chỉ dẫn của ông lão, bọn họ đi vào một cái ngõ nhỏ.
Lại quẹo bảy tám vòng trong ngõ, đi tới trước một cái nhà xưởng.
Nhà xưởng kia hình như đã bị bỏ hoang.
Xung quanh không chút hơi người, cỏ dại mọc um tùm.
Trên mặt ông lão bắt đầu lộ ra nụ cươi, trên gương mặt phủ kín nếp nhăn kia, nhìn qua có hơi ghê người.
"Cháu gái, ở ngay bên trong."
Nam Nhiễm nhíu mày.
Cô nhìn tay mình, từng bước một mà bước vào trong.
Cô vốn dĩ, chưa ăn no, muốn có hai cái bánh bao để ăn.
Cô không thèm để ý,
"Ông già, nhà các ông có phải không có bánh bao hay không."
Ông già ho khan một tiếng, dùng sức đẩy cửa nhà xưởng ra.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn chậm chậm mở ra.
Ông già cười lạnh một tiếng
"Vốn tưởng sẽ tốn chút sức, không ngờ lớn vậy rồi còn ngây thơ như vậy."
Giọng điệu ông già mang theo vẻ trào phúng, còn có sự nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ.
Không còn bộ dáng run rẩy sắp chết như vừa nãy nữa.
Nam Nhiễm nghiêng đầu,
"Ông lừa tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.