Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Cô dùng một loại ngữ điệu trần thuật mà nói ra những lời này.
Ông lão duỗi tay túm cô,
"Còn muốn chạy?"
Nam Nhiễm nở nụ cười.
"Ông đừng chạy là được.
Tôi không thích đồ vật biết chạy."
Tự dưng, Tiểu Hắc Long có một loại dự cảm không lành.
Ký chủ ······ định ra tay với đám buôn người này?
Ông lão nghe cô gái nói, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Tưởng là bị dọa cho ngu người rồi.
Ông ta cười làm cả mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn qua thực già nua.
Chỉ là khi dùng sức, cánh tay liền ẩn ẩn hiện ra cơ bắp.
Kéo Nam Nhiễm vào trong kho hàng.
Ông ta đang định lấy dây thừng trói cô lại.
Thì bỗng dưng từ đâu có một nắm đấm đánh úp vào mặt ông ta.
Ông ta một phen cầm lấy cái tay kia.
Gương mặt già nua cười càng tươi hơn, nhăn nhúm như một bông hoa cúc.
"Thì ra là có chút bản lĩnh, khó trách dám nói như vậy.
Chỉ tiếc.
Mày gặp phải tao."
Ông già cầm chặt nắm tay của Nam Nhiễm.
Ánh mắt dần dần trở nên có chút đáng khinh.
Không thể không nói, bộ dáng nữ sinh này, đúng là còn rất xinh đẹp.
Nghĩ vậy.
Ông già thò mặt lại, muốn hôn cổ tay cô.
Thực hạ lưu.
Nam Nhiễm không trốn.
Mí mắt khẽ nâng.
Sau đó, liền nghe được một trận kêu rên vang lên.
Ông già che miệng, lui về sau hai bước.
Đầy miệng là máu.
Hai mắt ông ta phẫn nộ, muốn lui về sau.
Nắm đấm của Nam Nhiễm, đổi thành động tác câu.
Câu lấy cổ ông ta.
Từng đòn từng đòn, động tác không nhanh, ấn trên mặt đất.
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt ông ta đều úp vào đất.
Nam Nhiễm nhìn máu trên tay.
Lại nhìn ông già kia đã nằm bò ra đất.
Ông già muốn giãy dụa, ánh mắt lộ ra dữ tợn.
Mí mắt cô rũ xuống, mang theo một loại lười nhác.
Mũi chân, dẫm xuống xương sống của ông ta.
Rắc một tiếng.
Yết hầu người nọ phát ra tiếng rên rỉ.
Tức khắc, quỳ rạp trên mặt đất, không động đậy được nữa.
Cho rằng vậy là xong rồi?
Không, chỉ là vừa bắt đầu.
Sau đó, tiếng rắc rắc rắc kia, vẫn còn tiếp tục vang lên.
Từ mắt cá chân.
Cẳng chân, đầu gối, đùi, xương sống.
Cô từng chút từng chút mà dẫm lên.
Cô nhìn nửa người dưới của người kia đã biến hình vặn vẹo.
Nam Nhiễm cúi đầu,
"Đã nói với ông đừng chạy rồi.
Ông còn định rời đi."
Thanh âm của cô thực nhẹ.
Bởi vì cô cúi đầu, căn bản không nhìn được vẻ mặt cô.
Tiểu Hắc Long lạnh cả sống lưng.
Vốn dĩ, nó cho rằng giá trị hắc ám của ký chủ sẽ dần dần tăng lên.
Nhưng, không xảy ra bất cứ biến hóa gì.
Ông già đã sớm ngất đi.
Nửa người dưới vặn vẹo, chảy xuôi một ít chất lỏng, tản ra mùi vị khó ngửi.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, lắc lắc cổ.
Có vẻ không chút để ý.
Thanh âm Tiểu Hắc Long run rẩy.
"Ký, ký chủ, cô đang làm gì vậy?"
Nam Nhiễm:
"Đang trừng phạt người xấu."
Vừa nói xong lời này.
Tiểu Hắc Long yên lặng.
Ký chủ đang trừng phạt người xấu.
Đây là kẻ buôn người, có ý đồ xuống tay với ký chủ.
Ừm, rất có lý mà.
Nhưng, nhưng, thân thể người trên mặt đất vặn vẹo thành một độ cong quỷ dị.
Đây rõ ràng là xương toàn thân đã bị dẫm gãy.
Nam Nhiễm thu chân, thong thả ung dung.
"Không nên trừng phạt người xấu?"
Tiểu Hắc Long lập tức nói:
"Nên, nên."
Nam Nhiễm:
"Tôi làm đúng không?"
Tiểu Hắc Long lặng im.
Tại sao cảm thấy ký chủ còn đáng sợ hơn cả người xấu vậy?
Vốn cho rằng, đây đã kết thúc rồi.
Ngay lúc Tiểu Hắc Long đang nói chuyện với ký chủ.
Cửa ầm một tiếng, bị kéo ra.
Nghe được tiếng động cơ xe.
Còn có tiếng ô tô dừng ngay ngoài cửa.
Ào ào, một đám người đi vào.
Từng người đều có bộ dáng thật đô con.
Trong tay cầm vũ khí.
Tiến vào. A
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.