Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Nam Nhiễm ngồi ở kia.
Cỏ xanh đầy đất, cây cối tươi tốt.
Ngày mùa hè tươi mát, hơi thở cỏ xanh lẫn với mùi bùn đất ập vào mặt.
Phá lệ dễ ngửi.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,
【 Ký chủ, vui vẻ không?
Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đó. 】
Nó thật không ngờ, ký chủ lại có thể hoàn thành nhiệm vụ này được.
Nam Nhiễm hoàn toàn không muốn phản ứng lại hệ thống.
Tiểu Hắc Long rất vui vẻ, lầm bầm lầu bầu,
【 Ký chủ, ba viên dạ minh châu của cô, đã thay cô bảo quản rồi.
Chờ cô gom đủ hai mươi viên là có thể phát cùng một lúc rồi. 】
Nam Nhiễm thờ ơ.
Nàng ở dưới tàng cây ngủ một buổi trưa.
Chờ đến khi trời tối mới tỉnh lại.
Đứng lên.
Chỉ là nhìn đường đi này của ký chủ, không giống như về nhà.
Tiểu Hắc Long:
【 Ký chủ, cô định đi làm gì vậy? 】
Đồng chí Nam Nhiễm tương đối trấn định,
"Đi mang dạ minh châu về nhà."
Rẽ trái rẽ phải, đi khoảng nửa giờ.
Sắc trời hoàn toàn tối đen.
Bầu trời đầy sao lung linh.
Không có oi bức như ban ngày.
Mang theo một tia mát mẻ.
Nàng đứng trước một đống biệt thự.
Lắc lắc cánh tay, lắc lắc chân.
Chớp mắt liền bò vào trong cửa sổ nhà người ta.
Cô vừa bò vào phòng khách tầng một.
Trong phòng một mảnh đen nhánh.
Trong khoảnh khắc chân rơi xuống đất kia.
Đèn sáng.
Thảm lông dê thuần trắng, phô bày cả căn nhà cực kỳ hợp cách.
Bàn ghế thủy tinh, đèn treo.
Ly pha lê trong suốt.
Vách tường trắng tinh không nhiễm một hạt bụi.
Vừa đi vào.
Mỗi một chỗ đều là màu trắng.
Mang theo một loại ảo giác không dính bụi trần, thánh khiết cao quý.
Nơi này, nhìn qua không giống như cho người ở.
Tầm mắt vừa chuyển.
Dừng lại trên người Bạc Phong đang ngồi trên sô pha.
Bạc Phong mặc một thân tây trang màu trắng.
Cứ như ở đằng kia chờ cô nhảy cửa sổ vào.
Tầm mắt Bạc Phong lạnh lẽo
"Sao giờ này mới đến?"
Nam Nhiễm nhìn cậu.
"Chẳng phải hôm nay anh nói mình ngủ sớm, không muốn làm lạnh giường cho em sao?"
Sao tên này lại ngồi ở đây?
Bạc Phong liếc cô một cái
"Sao, không cần chìa khóa?"
Nam Nhiễm nghe được lời của cậu, hơi dừng lại.
Quét khắp nơi một lần.
Như suy tư gì đó.
"Lồng sắt? Ở đây?"
Bạc Phong mặt không cảm xúc.
"Không thì sao?"
Nam Nhiễm kít một tiếng kéo qua một cái ghế dựa, ngồi xuống,
"Nơi em nói, là tầng hầm ngầm, đem anh nhốt vào lồng sắt."
"Em cảm thấy nơi đó xứng với anh?"
Nghe cậu nói lời này,
Nam Nhiễm thoáng suy tư.
Cảm thấy cậu nói, có chút đạo lý nha.
Hình như nuôi ở nơi này, càng tốt hơn một chút.
Đang suy xét.
Bạc Phong móc ra một cái hộp trắng nhỏ tinh xảo.
Cậu đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
Lạnh như băng,
"Ngày mai đi kết hôn.
Sau khi kết hôn, anh sẽ không chạy được nữa.
Em muốn lúc nào nhìn thấy anh,
Muốn khi nào anh làm lạnh giường,
Muốn khi nào ôm anh.
Anh đều sẽ thực hiện."
Điều kiện này, lời nói này.
Mỗi cái đều đâm trúng tim Nam Nhiễm.
Cô muốn dạ minh châu, còn không phải là để làm những việc này sao?
Tiểu Hắc Long cảm thấy, ký chủ của mình sắp bị bắt cóc.
Nó nên làm gì đây?
Ờ ······
【 Ký chủ! Đáp ứng cậu ta! Đáp ứng cậu ta! Đáp ứng cậu ta! 】
Tiểu Hắc Long ước gì ký chủ đáp ứng nhanh lên.
Như vậy, rốt cuộc cũng có người quản lý ký chủ rồi.
Dốc hết lòng dạ cho một viên dạ minh châu, dù sao cũng tốt hơn so với ra ngoài việc thương thiên hại lý.
Những chuyện mà ký chủ làm ở nhà xưởng hôm đó.
Những lời nói kia,
Còn có trạng thái kia của cô.
Bây giờ hệ thống nghĩ lại vẫn còn run lên.
Ôi, không muốn nhớ lại, không muốn nhớ lại.
Nam Nhiễm dựa trên ghế.
"Muốn em làm bạn lữ của anh?"
Cô dường như không thích thú mấy với chuyện làm bạn lữ này.
Bạc Phong mở hộp kia ra,
Trên chiếc nhẫn bạch kim, được khảm một hạt châu trong suốt oánh nhuận rất lớn.
Bên trong còn có đồ vật sáng lấp lánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.