Ngày hôm sau, Khuyết Chu đến lớp từ rất sớm, cô xin nghỉ phép với giáo viên không đi tập thể dục buổi sáng.
Bàn trước quan tâm đến cô, mua cho cô bữa sáng, sau đó đi vào lớp học.
Vừa vào lớp học đã thấy Khuyết Chu nằm sấp trên bàn của mình, bả vai còn đang run rẩy.
Tiến lên vỗ vào bả vai cô, cô vừa quay đầu trong ánh mắt giống như đang che một tầng sương mù, đôi mắt xinh đẹp kia hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc qua.
Bàn trước lập tức đau lòng: "Làm sao vậy? Sao cậu lại khóc? Có phải cơ thể không khỏe không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Không có gì."
"Nếu cậu có chỗ nào không thoải mái thì nói với tớ, bây giờ tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Khuyết Chu bắt lấy cánh tay của bạn bàn trước: "Tớ chỉ là... Cậu có cảm thấy tớ thật rất phiền không?"
Bàn trước trợn tròn mắt: "Ai nói với cậu lời này?! Tớ đi xé miệng người đóI!"
Không đợi Khuyết Chu mở miệng, ánh mắt của cậu ta lập tức nhìn về chỗ ngồi của Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư: "Có phải hai người cùng phòng kia của cậu nói đúng không?”
Khuyết Chu cắn môi dưới, mắt càng đỏ, tuy rằng không trả lời nhưng cũng thể hiện đáp án rất rõ ràng.
Hạt vừng nhỏ trợn mắt há hốc mồm ở trong không gian hệ thống.
Diễn xuất của đại lão quả thật là quá trâu bò.
Học sinh lục tục vào lớp, khi nhìn thấy mắt của Khuyết Chu đỏ lên, tất cả mọi người tiến đến hỏi han ân cần.
_
Khuyết Chu căn bản không cần nói chuyện, bàn trước cũng đã kể rõ ràng toàn bộ mọi chuyện cho mọi người nghe.
Hạt vừng nhỏ bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật ở trong lòng: "Tỷ tỷ, tỷ bỏ thời gian ra để làm những chuyện trước đó có phải là dành cho lúc này đúng không?"
Khuyết Chu hơi nhíu chặt lông mày, lê hoa đái vũ* khiến người ta thấy thương, nhưng trong lòng lại nhướng mày: “Đúng vậy."
(*): Lê hoa đái vũ vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi: "Cường giả thường sẽ khủng bố như vậy sao!"
"Không phải là mạnh hay không mạnh, nếu người khác đứng trên lập trường của ta, cũng nhất định phải làm sao cho mình đạt được mục đích mà mình muốn."
Và đối với học sinh, cho dù có thích học tập hay không, có thể cải thiện thành tích học tập của mình là lợi ích tốt nhất.
Cô vô cùng kiên nhẫn dùng khoảng thời gian này để giảng những đề mọi người không hiểu, vô cùng kiên nhẫn với mọi người.
Cô không phải là người thích làm từ thiện, tất nhiên mục đích cô muốn chờ là ngay lúc này.
Nhìn đi, không phải hiệu quả đang ở ngay trước mắt sao!
Lúc Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư đi vào lớp học đã cảm thấy không khí trong lớp có chút không thích hợp.
Ví dụ như rất nhiều người vây quanh bàn Khuyết Chu, lại ví dụ như ánh mắt mọi người nhìn bọn họ đều có chút địch ý.
Nhưng hôm qua Tưởng Hàm bị Khuyết Chu dọa không nhẹ, cả đêm cũng không ngủ được, mặc dù nhận thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không có sức lực để quan tâm.
Cho đến vài ngày sau đó.
cả hai phát hiện ra rằng tất cả các bạn trong lớp đều không quan tâm và không nói chuyện với bọn họ.
Thậm chí có một số bạn học trợn trắng mắt nhìn lại.
Đúng lúc này, hạt vừng nhỏ cười ha ha nhắc nhở Khuyết Chu: "Tỷ tỷ, Thương Hạo muốn chia tay với Đàm Nhĩ Thư."
Chuyện như trong dự liệu, khóe miệng Khuyết Chu hơi nhếch lên, thản nhiên gật đầu.
Vốn ngay từ đầu Thương Hạo coi nguyên chủ như một người hầu gọi đến kêu đi, bị Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm cười nhạo, điều này Khuyết Chu cũng chưa từng quên.
Nhưng cô cũng không quên Thương Hạo là đầu sỏ gây ra chuyện này.
Một tuần sau, Khuyết Chu không về nhà vì đội vật lý phải chuẩn bị cho cuộc thi cấp thành phố.
Những học sinh còn lại đều được nghỉ về nhà, ngoại trừ học sinh lớp 12 còn ở trường học, toàn bộ trường đều có vẻ trống vắng.
Thầy Chu cũng không quên mời mọi người ăn tối.
Địa điểm ăn uống là một nhà hàng thịt nướng tự chọn.
Thế giới này luôn có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kỳ lạ.
Ví dụ như lúc bọn họ xuống xe, Khuyết Chu đã nhìn thấy Đàm Nhĩ Thư đang khóc lóc cách đó không xa, còn Thương Hạo đang đứng đối diện Đàm Nhĩ Thư.
Cách khoảng cách hơn mười mét, Thương Hạo và Đàm Nhĩ Thư hiển nhiên đều không phát hiện ra đám người bọn họ đang ở bên này.
"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, hu hu hu... Vì sao chứ?" Hạt vừng nhỏ hẳn giọng, bắt chước giọng nói của Đàm Nhĩ Thư.
Sau đó lại hạ thấp giọng, bắt chước giọng Thương Hạo: "Cậu cho rằng tôi thật sự sẽ thích cậu chứ! Lúc trước tôi có chút hứng thú với cậu, nhưng đó là trước đây, bây giờ tôi chán rồi, cậu còn chạy tới đây tìm tôi, có thấy phiên không hả?!" "Thương Hạo, anh thật quá đáng."
"Tôi quá đáng? Cậu nên cảm ơn vì tôi đã ở bên cậu một thời gian đi, nhưng bây giờ làm ơn tránh xa tôi ra một chút, nhìn đã thấy phiền."
Hạt vừng nhỏ chậc chậc hai tiếng: "Đúng là chó cắn chó mà."
Nó lại nhìn nam chính đứng bên cạnh đại lão.
Tốt lắm, lông mày của nam chính đã nhíu lại từ lúc xuống xe đến giờ.
Một đôi bàn tay lớn bỗng nhiên chặn tầm mắt Của Khuyết Chu.
Giọng nói của Kỳ Hứa vang lên trên đỉnh đầu Khuyết Chu, anh cứng ngắc nói: "Đừng nhìn."
Khuyết Chu muốn cười.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Được, không nhìn."
Trong giọng nói của cô mang theo chút sủng nịch, tai Kỳ Hứa nóng lên trong nháy mắt.
Kỳ Hứa nhịn không được quay đầu lại nhìn Thương Hạo đang ở cách đó không xa.
Ánh mắt vừa rồi của cô... Rốt cuộc là chán ghét, hay là có ý gì khác...
Vạt áo bị túm lấy.
Khuyết Chu kéo Kỳ Hứa vào trong nhà hàng: "Đừng nhìn nữa, ăn cơm quan trọng hơn."
Bữa cơm này không tốn tiền, hơn nữa mai là ngày nghỉ nên thầy Chu gọi bia ra uống mấy ly.
Kỳ Hứa cũng có uống một chút.
Anh đánh giá tửu lượng của mình rất cao, nhưng vừa uống được chút bia, khuôn mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn.
Khóe miệng thầy Chu chưa từng hạ xuống.
Trong phòng ăn ồn ào, thầy ấy cắn mạnh một miếng thịt: "Lần này thành tích thi đấu của chúng ta tốt hơn Tam Trung nhiều.
Sắp tới thầy cũng tin rằng mình vẫn sẽ hơn trường Tam trung trong kỳ thi cấp thành phố, tôi rất tự tin, các em có thấy vậy không?" "Gó" - ¬ "
Các bạn trong đội mỉm cười, cùng giơ tay lên trả lời.
Duy chỉ có Kỳ Hứa, trong ánh sáng lờ mờ, lặng lẽ dựa vào cánh tay Khuyết Chu.
Anh cảm thấy mình hơi say rồi.
"Kế tiếp chúng ta nên để cho hai người đạt hạng nhất lên tiếng vài câu.
Ưu tiên nữ sinh trước, Khuyết Chu, em nói gì đi."
Khuyết Chu hé miệng cười: "Em cũng không biết nói gì, nhưng phải cảm ơn thầy Chu đã cho em tham gia vào đội vật lý, em rất vui khi được quen biết với mọi người, em cũng đã học được rất nhiều thứ khi tiến vào đội."
"Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện lễ phép như thế, nói chút lời thật lòng thây nghe xem nào."
Thầy Chu cau mày bĩu môi, giả vờ không vui.
Khuyết Chu bất đắc dĩ: "Sau này em sẽ cố gắng dạy cho mọi người thật tốt, tranh thủ sớm ngày cướp đi vị trí của thây Chu."
Mọi người cười vang, thầy Chu mở to hai mắt giả vờ giơ tay lên muốn đánh Khuyết Chu nhưng miệng lại nở nụ cười, cuối cùng chỉ giơ tay lên cao rồi buông xuống, thuận tiện gắp một miếng thịt cho Khuyết Chu.
"Vậy Kỳ thần của chúng ta thì sao? Kỳ thần, cậu vẫn nhìn chằm chằm Khuyết Chu, tuy rằng cậu ấy đẹp thật, nhưng cũng không thể nhìn như vậy chứ?"
Mọi người không biết.
Giờ phút này đầu óc của Kỳ Hứa đã bắt đầu choáng váng.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách khỏi đôi tai và linh hôn của mình.
Cả thế giới của anh chỉ còn lại một mình Khuyết Chu đang ngồi bên cạnh.
Anh chỉ cảm thấy vừa rồi thật ồn ào, cuối cùng đợi đến bây giờ mới hết ồn ào.
Vì thế anh mở miệng nói: "Khuyết Chu, em thật đẹp mắt."
Khuyết Chu cười: "Em biết, anh cũng rất đẹp trai." Các bạn cùng lớp có chút kích động trong lòng, tất cả đều nghẹn không dám thở.
Kỳ Hứa nhìn chằm chằm Khuyết Chu: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, từ nhỏ cũng lớn lên cùng nhau, nếu bây giờ anh nói anh có chút rung động với em, em có cảm thấy... Anh khốn nạn không?"