Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 116: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (32)



Tất cả mọi thứ xung quanh không còn vang lên bên tai của Kỳ Hứa nữa.

Trong khoảng thời gian này, anh tận mắt nhìn thấy Khuyết Chu bởi vì những chuyện rách nát kia mà bị kéo xuống nước.

Mặc dù biết cô có năng lực giải quyết những người đó và những vấn đề kia, nhưng Kỳ Hứa vẫn muốn làm gì đó cho Khuyết Chu.

Anh muốn vì cô mà ngăn cản đám phóng viên khiến người ta chán ghét kia, cùng nhau đi chất vấn Đàm Nhĩ Thư, những chuyện này không là gì với anh cả.

Cô chỉ cần nắm lấy ngón tay cái của mình, Kỳ Hứa đã cảm thấy mãn nguyện.

Mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu anh còn chưa phục hồi lại tinh thần.

"Các bạn học sinh thân mến, các em đều là nhân tài hàng đầu của các trường học, hôm nay có thể đến trường chúng tôi tham gia thi đấu cũng là vinh hạnh của trường chúng tôi.

Cuộc thi lần này tổng cộng có mười đề, sau khi làm xong bài thi sẽ được chấm điểm ngay tại chỗ.

Ngoài ra, hôm nay còn có một tin tức tốt."

Phòng thi là một lớp học hình bậc thang rất lớn, giám khảo chính đứng trên bục giảng, xoay người kéo bảng đen xuống.

Có một đề thi được viết trên bảng đen.

Giám khảo cười nói: "Ngoài mười câu hỏi trên đề thi, nếu có người có thể giải được đề này, có thể không cần tham gia thi đấu quốc gia cũng được đặt cách lên học đại học Thủ đô."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ học sinh bắt đầu xôn xao.

Có người giơ tay lên hỏi: "Lớp 11 cũng được đặc cách đúng không ạ?”

Giám khảo gật đầu: "Tất nhiên là được."

Trước kia khi tham gia thi đấu quốc gia, chỉ có lớp 12 mới đủ tư cách lấy được suất đặc cách bảo lãnh lên đại học này.

Cho dù lớp 11 có đạt giải thưởng cũng chỉ là một vinh dự mà thôi.

Nhưng bây giờ có đề thi này xuất hiện, có nghĩa là lớp 11 cũng có cơ hội được đặc cách lên đại học mà không cần tham gia thi đại học.

Tuy rằng mọi người đều chăm chú nhìn đề thi, nhưng bọn họ càng nhìn lại càng không hiểu đề.

Hạt vừng nhỏ cười ha hả trong không gian hệ thống: "Tỷ tỷ, đề này không phải là chuẩn bị cho tỷ sao?"

Giám khảo nói xong, ánh mắt vô tình hay cố ý đều đảo qua trên người Khuyết Chu.

Nghe nói cô nhóc trường Nhất Trung này rất giỏi, có rất nhiều đề khó đều được cô nhóc này giải được và có thể giải bằng nhiều cách khác nhau.

Trên thế giới này có không ít thiên tài.

Mà bây giờ trong phòng thi này tập hợp tất cả thiên tài giỏi nhất về môn vật lý của toàn thành phố.

Khi giám khảo nói rằng cuộc thi bắt đầu.

Khuyết Chu nhanh chóng đọc đề thi trên giấy thi một lượt.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Một số giáo viên trường khác cũng nhìn chằm chằm vào các học sinh trường Nhất Trung.

Bởi vì gần đây trường Nhất Trung vươn lên quá mạnh mẽ.

Năm ngoái có một Kỳ Hứa, năm nay lại có thêm một học sinh càng giỏi hơn.

Vừa rồi Khuyết Chu nói với đám phóng viên mình chỉ cần nửa tiếng là làm xong đề thi, có phân nửa người ôm tâm trạng xem chuyện cười, chờ Khuyết Chu bị vả mặt.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Quạt trên đầu vẫn lắc lư.

Hai mươi phút trôi qua... Hai mươi lăm phút, hai mươi sáu phút...

Đã sắp đến nửa tiếng!

Quả nhiên cô gái tên Khuyết Chu kia chỉ biết khoác lác!

Có người còn cười nhạo một tiếng.

Ngay lúc 29 phút 21 giây, Khuyết Chu giơ tay lên!

"Thầy ơi, em làm xong rồi.

Bây giờ em muốn thử giải đề trên bảng đen được không ạ?

Bên ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán của các giáo viên từ những trường học khác nhau.

Cô học sinh này thật sự giải xong tất cả các đề thi trong thời gian ngắn như vậy sao?!

Hơn nữa cô còn muốn khiêu chiến đề thi trên bảng đen, ngay cả giáo viên bọn họ cũng khó có thể giải được đề này!

Trong mắt giám khảo hiện lên vẻ vui mừng.

Ông gật đầu với Khuyết Chu, giám khảo bên cạnh cũng thu lại bài thi của cô.

Chỉ vừa nhìn lướt qua, nhìn thấy chữ viết ngăn nắp trên bài thi của cô cũng đã thấy vui mắt rồi.

Cô đứng thẳng lưng và từ từ bước lên bục giảng.

Bất kể là giáo viên bên ngoài cửa sổ hay là học sinh đang cặm cụi giải đề thi đều muốn ngẩng đầu lên nhìn cô.

Kỳ Hứa cũng ngẩng đầu theo, bóng lưng cô gái giống như một tướng quân một mình chiến đấu trong cô độc, quyết không lùi bước, đánh đâu thắng đó.

Phấn trong tay Khuyết Chu chính là thanh kiếm sắc bén của cô, từng nét chữ mạnh mẽ trên bảng đen như viết lại số mệnh bi thảm của nguyên chủ.

Giờ phút này mọi người mới hiểu được, rào cản của thần tiên và người phàm thật sự không giống nhau.

Bây giờ Kỳ Hứa và các thành viên trong đội vật lý mới hiểu được thì ra bình thường Chu thần đều không thể hiện ra thiên phú của mình.

Cái đề trên bảng đen này đừng nói là giải đề, ngay cả dùng công thức nào bọn họ cũng không biết.

Nhưng nét chữ của Khuyết Chu chưa từng dừng lại một giây nào.

Cô giống như nhà thơ đắm mình trong thế giới vật lý, công thức trên bảng đen không phải là công thức mà là những bài thơ cô đã bỏ lỡ dưới ngòi bút của mình.

Cuối cùng phấn trắng cũng được đặt về vị trí vốn có của nó.

Trong mắt giám khảo đã bắt đầu phát sáng, ánh mắt nhìn Khuyết Chu giống như nhìn thấy bảo bối tuyệt thế.

Khuyết Chu mở miệng nói, giọng của cô rất nhỏ: "Thầy ơi, em còn có một số việc phải làm, sau khi có thành tích thì em sẽ vào lại hội trường ạ."

"Em muốn đi đâu vậy? Đừng chạy lung tung đó."

"Em sẽ không chạy lung tung đâu."

"Vậy em không quan tâm đến điểm số của mình sao? Lỡ chúng tôi thay đổi bài kiểm tra của em thì sao?"

Thiếu nữ mỉm cười, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào giữa mặt cô, cô có một sự tự tin mà người bình thường không thể có.

Cô thì thâm: "Em không quan tâm, vì em không làm sai đề nào cả."

Rõ ràng cuồng ngạo đến mức khiến người ta chán ghét, nhưng giờ phút này trên người Khuyết Chu lại mạ lên một tầng sáng màu vàng kim, giống như cô đang mặc lên trên người mình một chiến giáp vậy.

Giám khảo biết Khuyết Chu muốn đi làm gì, bên ngoài vẫn đang có rất nhiều phóng viên đang chờ.

Ban giám khảo sẽ không ngăn cản.

Đây chính là thiên tài, là trụ cột trong tương lai của quốc gia.

Những lời đồn đãi đó chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Trước khi ra khỏi lớp học, Khuyết Chu quay đầu lại nhìn Kỳ Hứa.

Thiếu niên vừa vặn ngẩng đầu vì thế cô nháy mắt với anh.

Vành tai Kỳ Hứa lại đỏ lên, cây bút trên tay cũng cầm không vững, trên giấy nháp đã bị cây bút vẽ lên một đường kẻ nguệch ngoạc.

Chỉ còn một đề chưa giải xong, anh cũng phải đẩy nhanh tốc độ làm đề mới được!

Anh không thể khiến Tiểu Chu mất mặt được!

Hạt vừng nhỏ cười he he hai tiếng: "Tỷ tỷ, hình như nam chính rất ngây thơ nha! Mỗi thế giới đều rất thuần khiết."

Khuyết Chu híp mắt: "Mỗi thế giới... Xem ra hạt vừng nhỏ của chúng ta không ngu ngốc lắm nha, mi cũng nhìn ra rồi à?!"

"Tỷ tỷ, ta không cố ý." Hạt vừng nhỏ tự biết mình lỡ lời nên vội vàng dùng cái đuôi bịt miệng của mình lại, sau đó nó cười ngây ngô hai tiếng: "Dù gì cũng đã đi theo tỷ một thời gian mà, ít nhiều cũng lây nhiễm chút ít trí thông minh của tỷ chứ!"

Miệng nó quá ngọt ngào, mỗi lần đều có thể làm cho tâm trạng của Khuyết Chu trở nên tốt hơn.

Cô dùng linh khí vuốt ve đầu của hạt vừng nhỏ.

"Ừm, quả thật hắn luôn ngây thơ như vậy, nhưng mà không phải lúc nào cũng ngây thơ đâu."

Lời của Khuyết Chu khiến hạt vừng nhỏ có chút không hiểu, nó còn chưa kịp hỏi thì Khuyết Chu đã kéo cánh tay của thầy Chu đi thẳng ra ngoài.

Cũng không cần hỏi thầy Chu cũng biết Khuyết Chu muốn làm gì.

Thầy ấy hít một hơi thật sâu, chỉnh lại ba lô đeo trên người rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng trường, phóng viên tinh mắt nhìn thấy hai người, sau đó chen chúc nhau muốn phỏng vấn.

Cộng thêm việc giải đề lớn trên bảng đen, Khuyết Chu đã mất tổng cộng bốn mươi phút.

"Bạn học Khuyết Chu, không phải cô nói nửa tiếng là có thể ra ngoài sao? Bây giờ đã 40 phút rồi, cô đã nuốt lời."

Trước khi cô đi vào còn rất lễ phép, nhưng giờ phút này giống như hoàn toàn biến thành một người khác.

Cô dừng bước, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn.

Cô nhìn xe của trường cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Giải đề thi chưa đến nửa tiếng, nhưng tôi phải bớt chút thời gian để giải đề trên bảng đen nên mất bốn mươi phút mới có thể ra ngoài."

"Bây giờ phiên các người tránh ra trước đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.