Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 142: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (8)



Người bên dưới khán đài thật sự có chút nhiều.

Câu nói vừa rồi rất nhanh đã bị nhấn chìm.

Nhưng có người lộ ra vẻ mặt đồng ý.

Trong mắt rất nhiều người, năm nay Khuyết Chu mới hai mươi ba tuổi, mặc dù có rất nhiều đại sư lúc hai mươi ba tuổi cũng đã công thành danh toại, nhưng bọn họ tuyệt đối không tin người này là Khuyết Chu.

"Không biết vừa rồi vị tiên sinh nào nói câu kia vậy? Nếu như một người có tuổi tác có thể đại biểu cho việc bút vẽ của người đó rất thành thục, vậy tôi tin hẳn vị tiên sinh vừa lên tiếng kia cũng có bút vẽ cũng rất thành thục nhỉ?"

Khóe miệng cô mang theo ý cười nhàn nhạt, bản thân giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

Có người cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Khuyết Chu.

Trình Lập cười hòa giải: "Cô bạn nhỏ này nói rất có lý, bản thân chúng ta vẽ tranh, không nên dùng tuổi tác để định nghĩa."

Lúc nói ra những lời này, hạt vừng nhỏ cũng gật đầu lia lịa trong không gian: "May vẫn còn có người tốt!"

Ngay sau đó, Trình Lập cười nói: "Nhưng mà nếu đã có người nghỉ ngờ, vậy chúng ta cũng phải dũng cảm đối mặt với sự nghi ngờ đó.

Cô bạn nhỏ Khuyết Chu, không biết cô có hứng thú ngẫu hứng vẽ một bức tranh trước mặt mọi người không?”

Hạt vừng nhỏ dừng lại: "Ta cho rằng người này là quân mình, kết quả lại là quân địch?!"

Trình Lập vừa dứt lời, bên cạnh đã xuất hiện một người phụ nữ mặc sườn xám bưng mâm gỗ lên.

Trong mâm gỗ là giấy và bút.

Tốc độ nhanh như vậy, rất rõ ràng không phải là mới chuẩn bị.

Trong mắt Khuyết Chu hiện lên tia lạnh.

Nói không chừng người phía sau đã sớm muốn cho mình làm như vậy.

Chỉ là vừa lúc có người dưới khán đài này hỏi, Trình Lập đã thuận nước đẩy thuyền theo lời người nọ nói tiếp.

Hình như có gì đó không ổn.

"Tỷ tỷ, ta cảm thấy nhất định bọn họ có âm mưu từ trước." Hạt vừng nhỏ căm hận nói.

Khuyết Chu hơi nhướng mày: "Hạt vừng nhỏ cảm thấy rất đúng."

Người này chắc chắn có âm mưu.

Yêu khí khổng lồ này.

Còn có Trình Lập gần bảy mươi tuổi nhưng diện mạo lại giống như người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi tuổi.

Cùng với thần thái tự tin muốn mình vẽ tranh trong mắt Trình Lập lúc này.

Cái nào cũng thấy không thích hợp.

Nhìn xuống dưới khán đài, thây hướng dẫn gấp đến độ hận không thể xông lên khán đài.

Ông cũng không phải lo lắng Khuyết Chu không vẽ được, chỉ là lo lắng cô không vui.

Ông làm sẵn tư thế, giống như Khuyết Chu không đồng ý một cái là ông sẽ lập tức xông lên khán đài đưa Khuyết Chu đi.

Nhưng cô gái đứng trên khán đài chỉ cười nhạt: "Nếu là lời của đại sư Trình Lập nói, vãn bối không có lý gì phải từ chối cả."

Cô cầm lấy cọ vẽ, chấm lên mực bên cạnh.

Vài nét bút ít ỏi quét lên tấm vải, một ngọn núi đã xuất hiện trên đó.

Mọi người rướn cổ muốn xem.

Mà Khuyết Chu vừa vẽ, vừa liếc nhìn vẻ mặt đang biến hóa của Trình Lập.

Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó có ghen tị, rồi lại biến thành hưng phấn.

Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Lão già này còn biến sắc mặt được sao? Khó coi muốn chết!"

Trong lòng Khuyết Chu khẽ cười một tiếng: "Ông ta vui vẻ vì khuôn mặt của mình có thể duy trì trạng thái trẻ tuổi."

"A? Vậy thì có liên quan gì đến việc tỷ tỷ vẽ tranh?"

"Quan hệ rất lớn nha, ông ta dùng yêu khí để đổi lấy tuổi thanh xuân, nói rõ sau lưng ông ta còn có đại yêu khác, đại yêu kia dựa vào gì để duy trì tu vi của mình đây? Hạt vừng nhỏ, mi đoán xem."

Hạt vừng nhỏ suy nghĩ nửa ngày, nhưng làm một con rắn chỉ biết làm cá muối, trải qua vài tiểu thế giới đều chỉ biết nằm không cũng thắng mà nói, nó nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra hai chuyện này thì có quan hệ gì?I

Khuyết Chu bất đắc dĩ lắc đầu: "Bởi vì đại yêu sau lưng kia muốn ăn thịt ta."

"Hả?!"

"Rất lâu trước đây, khi kỹ thuật còn chưa phát triển như vậy, những cư sĩ phong nhã kia vẽ tranh, rất nhiều màu sắc đều là dùng cánh hoa có màu sắc khác nhau cắt nhỏ ra, không ngừng vắt nước đi, sau đó làm thành màu vẽ trên giấy, nhưng nuôi dưỡng hoa nhân tạo sẽ không chất lượng như hoa nở sâu trong rừng rậm nhiều năm, vì vậy mới có người chuyên đi hái những bông hoa sinh trưởng ở trong rừng sâu kia."

Giọng nói của Khuyết Chu cực kỳ nhẹ nhàng và chậm rãi.

Kết hợp với mùi thơm trong sảnh chính, hạt vừng nhỏ cảm thấy nó như đang nghe kể chuyện xưa.

"Một thời gian sau, những bông hoa kia sinh ra oán khí cực lớn, có yêu tinh tu luyện rất nhiều năm muốn ăn tươi nuốt sống ánh mắt của cư sĩ Phong Nhã.

Ngay từ đầu là vì báo thù, nhưng sau đó bọn họ phát hiện, trong tranh vẽ có linh, hai mắt thấy cảnh đẹp, ăn thịt người có thể hóa quỷ thần, yêu tinh có thể tăng một trăm năm tu vi."

Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi.

Đuôi nó bị dọa thẳng đứng: "Chuyện này, chuyện này... Tỷ tỷ nghe ở đâu vậy? Tỷ tỷ, đừng dọa ta."

Thấy hạt vừng nhỏ sợ tới mức cuộn thành hương muỗi, tâm trạng hơi khó chịu của Khuyết Chu tốt lên không ít.

"Dọa mi làm chỉ? Vốn ba ngàn thế giới cũng được coi như thế giới song song, tuy rằng không phải chuyện gì ở tiểu thế giới ta cũng biết, nhưng có rất nhiều lúc, mỗi thế giới đều có điểm giống nhau."

Khuyết Chu vẽ xong một nét cuối cùng.

Mực nước ở trên giấy tỏa ra mùi thơm mù mịt.

Cô nhìn thấy ánh mắt gần như tham lam của Trình Lập, giấu dưới đôi mắt nhìn như hòa ái kia.

Khuyết Chu cầm microphone cười nói: "Bản thân tôi học tranh sơn dầu, rất ít khi tiếp xúc với tranh thủy mặc, nếu vẽ không tốt xin các vị đại sư thông cảm."

Cô cầm bức họa lên cho tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng.

Những âm thanh xì xào kia liền im bặt.

Ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối, hết thảy đều tan thành mây khói.

Khói nước mênh mông, bức tranh thủy mặc ở dưới ngòi bút của cô được miêu tả vừa vặn và sinh động.

Núi non trùng điệp, trên một ngọn núi cao nhất có một tòa nhà, rõ ràng chính là cảnh sắc bọn họ nhìn thấy được khi vừa mới vào thang máy.

Thậm chí còn đẹp mắt cảnh thật.

Rõ ràng là bức tranh thủy mặc không màu sắc, nhưng dường như bọn họ nhìn thấy núi rừng xanh biếc, thấy mặt trời ẩn trong biển mây, thấy ánh sáng từ bên cạnh đám mây bắn ra bốn phía.

Mấu chốt là, Khuyết Chu vẽ bức tranh này chỉ mất hơn mười phút.

Có thể thấy được rất nhiều chỗ cô đều vẽ rất qua loa.

Nhưng bút lực cực kỳ lão luyện, không lãng phí nét vẽ nào, đều in lên trên giấy cực kỳ hoànhảo.

_

Khuyết Chu nhìn bức tranh của mình, lại nhìn về phía dưới khán đài, thây hướng dẫn ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, hận không thể khắc mấy chữ "Tôi chính là thầy của Khuyết Chư" lên mặt.

Ánh mắt của cô quét qua quét lại một lần với những người dưới khán đài: "Không biết như vậy có thể chứng minh được chưa? Bức tranh phía sau tôi kia, là tôi tự mình vẽ đấy?"

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không tin Khuyết Chu là chủ nhân của bức tranh này.

Đại đa số mọi người vẫn ôm vẻ mặt thưởng thức.

Nhất là sau khi Khuyết Chu vẽ bức tranh sơn thủy này, có người trong mắt đều đang phát sáng, viết đây mấy chữ sùng bái và hâm mộ.

Người ta hai mươi ba tuổi chỉ cần phất tay là có một tác phẩm đẹp.

Bọn họ hai mươi ba tuổi còn ngồi ở trong phòng vẽ tranh chỉ vì một chỉ tiết nhỏ mà nghĩ đến hói đầu sau đó vẽ xong lại phát hiện vẫn giống như một đống phân.

Có người giơ tay lên, cười nói: "Nữ sĩ Khuyết Chu, tôi có thể mua lại bức tranh này được không?!"

"Bán cho tôi đi! Tôi có tiền hơn anh ta!"

"Ha ha, là tôi nói trước!"

"Thì sao, tôi có tiền!"

Khuyết Chu mỉm cười, bên người truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói có chút suy yếu của một người đàn ông vang lên: "Tiểu thư Khuyết Chu, không bằng cô bán bức tranh này cho tôi đi, thế nào?"

Đi theo tiếng bước chân là tiếng nói chuyện.

Còn có một cỗ yêu khí cực kỳ mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.