Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 144: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (10)



Hạt vừng nhỏ bị dọa nhảy dựng lên trong không gian hệ thống.

Khuyết Chu cũng theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.

Ngay sau đó, đôi tay kia dùng sức một cái, một khuôn mặt xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, cùng Khuyết Chu bốn mắt nhìn nhau.

"Vẫn là người quen mà." Hạt vừng nhỏ nói.

"Đúng là người quen."

Vẫn là thiếu niên mà cô gặp trong ngõ nhỏ tối đen đó, anh cầm lấy tay cô, nói cô là yêu tinh.

Bây giờ lại gặp mặt, Khuyết Chu che miệng cười: "Đạo gia, sao anh lại lén lút như vậy chứ?"

Động tác của thiếu niên cứng ngắc trong nháy mắt, dường như hoàn toàn không nghĩ tới trong căn phòng này lại có người.

Anh mở to hai mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp thấy cô gái đứng trước mắt mình, trên tay thiếu chút nữa không còn sức lực mà ngã xuống dưới.

Một bàn tay vươn ra, nắm lấy tay thiếu niên.

Khuyết Chu hơi dùng sức kéo thiếu niên lên.

"Đạo gia, chẳng lẽ anh cũng tới tham gia lễ trao giải lần này?"

Thiếu niên cứng ngắc, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Không phải."

Khuyết Chu nhướng mày, thiếu niên ngồi ở mép cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là vực sâu vạn trượng, hạt vừng nhỏ nhìn nửa ngày cũng không biết tiểu đạo sĩ này vào tận đây bằng cách nào?!

Nhưng chuyện này không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là tỷ tỷ rất bao dung với thiếu niên này, vậy nhất định nói rõ thiếu niên này là nam chính.

Bây giờ nó đã có thể thăm dò được kịch bản rồi! Mở màn hình, quét hình ảnh thiếu niên kia một chút.

Quả nhiên, quả nhiên chính là nam chính!

Hừ hừ, bây giờ nó thật thông minhiIll

"Nếu không phải đạo gia tới tham gia lễ trao giải, hẳn cũng không phải nhận được lời mời của chủ nhân nơi này, bằng không đạo gia cũng sẽ không lén lút như vậy-" Lúc Khuyết Chu nói ra lời này, âm cuối hơi kéo dài, mang theo một chút trêu tức.

Lỗ tai thiếu niên đỏ lên trong nháy mắt.

Anh nghiêm mặt nói: "Chủ nhân nơi này là yêu tỉnh, nếu tôi nhận lời mời của hắn, chỉ có thể để hắn ăn tôi vào bụng."

"Đạo gia à, yêu tinh này đã tu luyện được ngàn năm rồi đó.

Anh quả thật có chút bản lĩnh, nhưng chủ nhân nơi này, không hề có cùng cấp bậc với yêu tinh mà anh gặp trong ngõ nhỏ kia đâu!"

Thiếu niên giật mình, ngước mắt nhìn Khuyết Chu: "Cô biết?"

"Biết chứ!"

"Vậy cô tới đây làm gì?”

"Tôi đến đây tham gia lễ trao giải, lần trước tôi đã nói với anh, tôi là sinh viên của học viện mỹ thuật.

Lần này tôi thi đấu được hạng nhất, cho nên mới đến đây.

Haizz... Đạo gia, anh làm gì vậy?!

Cổ tay Khuyết Chu bị thiếu niên túm lấy, không giống như lần trước, thiếu niên một mực khẳng định Khuyết Chu là yêu tinh, lần này vẻ mặt anh lại có chút lo lắng.

Cảm nhận được Khuyết Chu đang giãy giụa, thiếu niên quay đầu lại nói: "Cô biết người phụ trách là yêu tinh mà cô lại còn ở nơi này, cô có biết con yêu tỉnh này thích nhất là làm gì không?"

"Thích nhất là ăn ánh mắt của loại người như tôi." Khuyết Chu nói.

Nói xong, cô thậm chí còn nở nụ cười.

Dường như trong mắt cô là cảnh sắc núi non trùng điệp mông lung cách đó không xa.

Sóng nước cũng đang dao động ở bên trong đôi mắt ấy.

Thiếu niên ngây người trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Anh lắc lắc đầu: "Vậy cô biết mà còn chưa đi?"

"Đạo gia, tôi đã nói tôi là yêu sư bắt yêu, anh cảm thấy tôi tới nơi này để làm gì?"

"Làm gì?"

"Đạo gia tới nơi này làm gì, tôi cũng tới làm cái đó, tuy rằng không cam đoan có thể bắt hắn lại, nhưng tôi cam đoan tôi và thầy hướng dẫn của tôi sẽ an toàn.

Cho nên đạo gia à, anh không cần lo lắng cho sự an toàn của tôi."

Thiếu niên nhíu mày: "Ai cho cô tự tin đó!"

Khuyết Chu giơ tay, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía thiếu niên: "Đương nhiên là, đạo gia anh cho tôi tự tin rồi."

"Khi nào thì tôi...

"So sánh với đạo thuật của đạo gia, đột nhiên tôi phát hiện ra đạo thuật của tôi cực kỳ tinh xảo, cho nên tôi cực kỳ tự tin."

Những lời này như đang nói dỗi với thiếu niên.

Tuy rằng anh biết cô gái trước mắt này rất lợi hại, thế nhưng cái miệng này của anh từ trước đến nay không buông tha người nào, ngay cả trước kia sư phụ của anh cũng nói: "A Trạch, con chỗ nào cũng tốt, nhưng con luôn độc mồm độc miệng.

Nếu sau này sư phụ không còn, ai có thể chịu đựng được con đây!"

Khi đó Nhan Trạch cảm thấy buồn cười, bởi vì anh cảm thấy sư phụ là người lợi hại nhất trên thế giới này.

Làm sao sư phụ lại không còn trên thế gian được?!

Không ngờ sư phụ thật sự đã đi rồi!

Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi.

Nhan Trạch không kéo Khuyết Chu đi.

Ngược lại bị Khuyết Chu trở tay bắt lấy cổ tay, đặt người lên giường: "Chủ nhân căn nhà này mời tôi ăn cơm, anh nghỉ ngơi ở đây một lát đi."

"Tôi cũng không phải tới đây để nghỉ ngơi, tôi còn chuyện quan trọng cần phải làm."

Vẻ mặt Nhan Trạch cực kỳ nghiêm túc, anh muốn đi báo thù, Khuyết Chu cũng có thể nhìn ra.

Nhưng thực lực bây giờ của anh mà muốn chống lại Đỗ Phong, chỉ có mấy chữ... Hẳn phải chết không thể nghỉ ngờ.

Cũng không phải Nhan Trạch không đủ lợi hại, mà là Đỗ Phong tu hành hơn ngàn năm, tu vi thông thiên, nếu không phải bị thiên đạo áp chế, Đỗ Phong ở tiểu thế giới này muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Dù gì công phu tu luyện kia của ông ta cũng không phải là công phu đứng đắn gì.

Nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu họa sĩ bị ông ta ăn mất đôi mắt.

Những đôi mắt kia không chỉ có thể làm cho da dẻ của ông ta tươi trẻ trở lại, còn có thể tăng tu vi của mình.

Vừa rồi lúc Khuyết Chu nhìn thấy Đỗ Phong đã cảm giác được cỗ yêu khí trên người Đỗ Phong có xen lẫn với mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm.

Phòng cũng không tính là nhỏ, khoảng cách giữa hai người cũng không tính là gần.

Nhưng Nhan Trạch cảm thấy trong căn phòng này ngoại trừ yêu khí nông đậm ra, còn có một cỗ mùi thơm rất mát lạnh.

Mùi thơm này là từ trên người Khuyết Chu truyền đến.

Đêm hôm đó ở trong ngõ nhỏ, anh cũng ngửi thấy cỗ khí tức này trên người Khuyết Chu.

Nhan Trạch cảm thấy loại cảm giác này rất không tốt.

Sư phụ nói, nếu như có thể ngửi thấy khí tức, ngoại trừ yêu tinh chỉ phối con người thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của mình.

Bây giờ anh cũng có chút bị mùi hương này làm ảnh hưởng đến mình.

Thiếu niên nhắm mắt lại lùi về phía sau hai bước, lùi tới bên cửa sổ, sau đó hít một hơi thật sâu.

Còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cánh cửa bị gõ lên vài tiếng.

"Nữ sĩ Khuyết Chu ở bên trong đúng không? Tôi là bác sĩ mà Đỗ tổng mời tới, Đỗ tổng nói thân thể cô có chút không thoải mái, bây giờ có tiện cho tôi vào không?"

Khuyết Chu nhìn ra ngoài cửa rồi nói: "Xin ngài chờ một chút."

Dứt lời, cô quay đầu nhìn Nhan Trạch: "Đạo gia, có trốn một chút không?"

"Trốn cái gì? Tại sao tôi phải trốn?" Nhan Trạch cảm thấy mình không cần phải trốn.

Ngoài cửa cũng chỉ là bác sĩ mà thôi, anh cần gì phải trốn.

Nhưng khi Khuyết Chu nắm lấy cánh tay anh, nhét anh vào tủ quần áo, Nhan Trạch ngây ngẩn cả người.

Trong tủ quần áo có chút tối.

Hai tay của Khuyết Chu chống hai bên tủ quần áo, như ôm anh vào trong khuỷu tay.

Lần này, khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

"Đạo gia, không nên phát ra âm thanh nha, tôi sẽ tận lực để cho bác sĩ đi sớm một chút, không gian trong này cũng rất lớn, đạo gia ở bên trong hẳn là sẽ không quá khó chịu."

Nhan Trạch căn bản không chú ý Khuyết Chu nói gì.

Bởi vì toàn bộ hơi thở lúc nói chuyện của cô gái đều rơi vào chóp mũi và khuôn mặt của anh.

Mùi thơm mát lạnh kia lại càng nồng hơn.

Hết thảy âm thanh khác dường như biến mất khỏi lỗ tai của mình, anh chỉ có thể nghe thấy hơi thở sau khi nói chuyện của Khuyết Chu.

Còn có đôi môi đỏ mọng kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.