Thật ra dưới thanh bình luận không có gì đáng nói, nhưng mà Nhan Trạch thật sự quá chuyên nghiệp.
Lúc thanh bình luận điên cuồng hiện lên những dòng chữ, anh cũng nghiêm túc đọc từng bình luận một.
Những cư dân mạng kia nổi điên ghi âm lại, giọng nói của anh cực kỳ trong suốt khi đọc từng câu bình luận, kết hợp với khí chất của thiếu niên từ trong điện thoại phóng ra.
Vì vậy thanh bình luận từ tiểu tỷ tỷ biến thành...
[WOC, cái thanh âm này thật sự rất hấp dẫn nha, có ai hiểu tui không?! Đây là trợ lý của tỷ tỷ sao? Nghe giọng hình như tuổi tác không lớn lắm.]
[Mấu chốt là dáng vẻ rất ngây thơ, chỉ nghe giọng nói cũng cảm thấy chàng trai này rất đẹp trai.]
[Loại anh trai nhỏ ngây thơ này tui chỉ muốn tiến lên cắn cho một ngụm he he he.]
Đọc đến đây, Nhan Trạch vô cùng hoảng sợ, anh ngước mắt lên nhìn Khuyết Chu, hoảng sợ nói: "Khuyết Chu, đám cư dân mạng này muốn ăn thịt người."
Nói xong mới phát hiện khóe miệng Khuyết Chu vẫn còn treo cười: "Nghĩa của từ này không phải là ăn thịt như anh nghĩ, anh không cần quan tâm, còn có... vừa rồi anh đọc cái từ tỷ tỷ" rất dễ nghe, sao lại không tiếp tục gọi nữa?"
Ngón tay xinh đẹp của cô cầm cán bút, cán bút trong lòng bàn tay cô như có thể vẽ sông vẽ núi.
Rõ ràng chỉ là bút mực đơn giản, chỉ vẽ vài nét, nhưng cảnh núi sông lại hiện lên dưới ngòi bút của cô.
Cũng may từng dòng bình luận lướt đi rất nhanh, vấn đề về giọng nói của Nhan Trạch cũng nhanh chóng chuyển sang kỹ thuật vẽ tranh của Khuyết Chu.
Nhan Trạch không thể trả lời câu hỏi của Khuyết Chu, có lẽ anh đang cân nhắc nên trả lời như thế nào, anh cảm thấy mình và Khuyết Chu không có quan hệ huyết thống, sao có thể tùy tiện gọi chị em được chứ? Anh còn chưa nghĩ xong nên trả lời như thế nào, Khuyết Chu đã bắt đầu trả lời những vấn đề của cư dân mạng.
Vì thế Nhan Trạch len lén thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc trước có người nghi ngờ tôi tìm người vẽ hộ, tôi đăng rất nhiều tranh trên tài khoản cá nhân, phong cách của các bức tranh đều không giống nhau, cá nhân tôi cảm thấy phong cách không nên bị hạn chế, bản thân tôi là người học tranh sơn dầu, nhưng rất thích tranh thủy mặc, cũng rất thích vẽ truyện tranh."
Dứt lời, cô tiện tay kéo một tờ giấy trắng khác, tùy ý đặt bức tranh vừa mới vẽ xong ngay cả mực còn chưa khô sang một bên, lần nữa dính mực nước, vừa mới vẽ vài nét bút lại vẽ ra được một thiếu niên.
Trong tranh thiếu niên đang cau mày, trong tay cầm kiếm gỗ đào, bên cạnh còn có một con đại trùng có chút ghê tởm.
Dưới thanh bình luận điên cuồng spam hai chữ ghê tởm.
[QOe, đây là thứ gì vậy? Đại lão vẽ rất tốt, nhưng lần sau đừng vẽ mấy thứ như này nữa.]
[Tui thấy đại lão vẽ cực kỳ đỉnh.
Loại sinh vật kỳ lạ này nói vẽ là vẽ được, thật giống như đại lão đã từng thấy qua, hơn nữa vẽ người cũng cực kỳ đỉnh!]
[Hai ngày trước tài khoản Không Lâu kia cũng livestream, nhưng tui không thấy cô ta có trạng thái thả lỏng như đại lão, chỉ cần tiện tay là vẽ được ngay một bức tranh, so sánh một chút thì đã thấy khập khiễng rồi.]
[Lực chú ý của tui đều tập trung vào trên tay của đại lão, tay của đại lão thật sự rất đẹp, vừa thon vừa dài, khớp tay cũng rất rõ ràng.]
Nhan Trạch nhìn thấy bình luận cuối cùng, ánh mắt không tự chủ được cũng nhìn vào tay của Khuyết Chu.
Quả thật rất đẹp, anh nghĩ thầm trong lòng.
Người phàm thường nói, ngón tay dài thích hợp đánh đàn dương cầm, thật ra người có ngón tay dài, cũng có thiên phú về vẽ phù bấm quyết.
Bản thân Khuyết Chu livestream cũng không định nói thêm gì.
Càng nói, người khác càng cảm thấy thiếu cảm giác thần bí.
Nếu Diêu Hòa Khôn biết tìm cách tạo nhiệt cho Không Lâu, Khuyết Chu cũng không phải kẻ ngốc, cô cũng tự mình tạo nhiệt cho chính mình.
Cũng giống như minh tinh, nếu lộ ra nhiều điều trên mạng, cư dân mạng sẽ càng bới móc nhiều hơn.
Toàn bộ thời gian livestream không quá hai mươi phút.
Ngay khi Khuyết Chu vươn tay chuẩn bị tắt livestream, chợt trong rừng rậm phía sau Nhan Trạch truyền đến tiếng nổ mạnh cực lớn, cả mặt đất cũng run rẩy theo vài cái.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động tắt livestream.
Trong nháy mắt đó, yêu khí tràn ngập, yêu khí khổng lồ bao phủ toàn bộ rừng núi, nhưng khi tiếp xúc đến đỉnh núi này, lại bị một cỗ linh khí ngăn lại ở bên ngoài.
Chỉ là linh khí hình thành kết giới này dường như đã tồn tại một thời gian rất lâu.
"Tiểu Nhan Trạch, có phải kết giới này được sư phụ của anh tạo ra rất lâu rồi đúng không?"
Nhan Trạch gật đầu tiến lên đứng song song với Khuyết Chu, anh nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng nổ: "Từ lúc tôi có ý thức thì nó đã tồn tại hai mươi năm rồi, có thể còn lâu hơn nữa."
"Kết giới này cần phải gia cố lại."
"Nhưng sư phụ còn chưa kịp dạy tôi cách để gia cố kết giới thì đã đi rồi, tôi..." Lời nói của Nhan Trạch dần dần kẹt trong cổ họng.
Anh nhìn Khuyết Chu đang bấm quyết, hai tay vừa lật, sau đó đạo lực cực mạnh đã rót vào trong kết giới này, kết giới không chỉ được gia cố, thậm chí còn mơ hồ còn lan rộng ra bên ngoài.
Phía phát ra tiếng nổ xuất hiện một thân ảnh.
Khuyết Chu thu đạo lực, Nhan Trạch đứng bên cạnh đã trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhéo gò má thiếu niên: "Tỷ tỷ rất mạnh, lát nữa anh ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi là tốt rồi."
“Nhưng... "Nhưng cái gì, không phải anh muốn trả ơn cho tôi sao? Trước khi muốn trả ơn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, vậy coi như là một phần trả ơn rồi."
Vì thế Nhan Trạch lập tức ngậm miệng lại.
Bóng người dần dần lộ ra, dĩ nhiên vẫn là một người quen.
Điểm chính xác không phải là người quen mà là... kẻ thù.
Người nọ vặn vẹo eo, trong con ngươi tràn ngập tham lam điên cuồng: "Không nghĩ tới cô còn biết đạo thuật, nhìn thật lợi hại."
Người trước mắt chính là người được Diêu Hòa Khôn tạo nhiệt - Không Lâu.
Một giây kia, Khuyết Chu hiểu được nguyên nhân nguyên chủ tử vong cũng liên quan đến người có biệt danh Không Lâu này, cô ta cũng là một hoa yêu, cũng có thể có quan hệ với Đỗ Phong.
Ý nghĩ vừa mới hình thành, Không Lâu đã lập tức chứng thực được suy đoán của Khuyết Chu.
Cô ta muốn tới gần hơn một chút nhưng lại bị kết giới mà Khuyết Chu vừa gia cố ngăn lại ở bên ngoài.
Không Lâu tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Khuyết Chu, nếu cô còn muốn tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh, tốt nhất không nên qua lại với tiểu đạo sĩ này."
"Sao? Sợ Tiểu Nhan Trạch chọc tới hang ổ của cô và Đỗ Phong?" Khuyết Chu cười nhạo nói.
Nghe được vẻ cưng chiều trong giọng nói kia, Nhan Trạch hơi ngẩn người.
Anh biết Khuyết Chu rất lợi hại, nhưng Đỗ Phong là đại yêu ngàn năm...
Nhan Trạch vừa định lên tiếng thì Khuyết Chu đã giơ tay ngăn lại, hơi nghiêng đầu nói: "Không sao, tỷ tỷ còn lợi hại hơn mười Đỗ Phong, anh có tin không?"
"Tôi tin." Nhan Trạch gật đầu.
Anh thật sự tin vào điều đó.
Ánh hoàng hôn xuyên qua đỉnh núi, chiếu lên trên người Khuyết Chu.
Không Lâu nghe thấy lời này, mở miệng cười nhạo: "Lão đại đã là nửa Địa Tiên, cô chỉ là một tiểu họa sĩ mà lại ăn nói cuồng vọng như vậy.
Nhưng mà tôi rất thích tranh của cô, chờ lão đại ăn đi đôi mắt của cô, Khuyết Chu, cô chỉ có thể chịu thua tôi mà thôi."
Cuối cùng Khuyết Chu cũng biết cảm giác không thoải mái của mình là từ đâu mà tới.
Ánh mắt đánh giá cô của Không Lâu, rất giống ánh mắt của một người đàn ông hèn mọn đánh giá một người phụ nữ.
Cô cảm thấy cả người không được khỏe.
Không thoải mái thì không cần phải kìm nén.
Vì thế Khuyết Chu cúi người, nhặt lên một chiếc lá cây kẹp trên đầu ngón tay, sau đó bắn ra trong nháy mắt.
Không Lâu "A" một tiếng, giơ tay muốn ngăn cản, nhưng chiếc lá cây nhìn như héo rũ lại phá vỡ được yêu khí, đâm vào trong da thịt của cô ta, làm cô ta đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.