Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 161: Hoạ sĩ của tiểu đạo sĩ (27)



Nhan Trạch hết sức chột dạ, trước kia anh không phải là người làm chuyện gì cũng không để ý trước sau như vậy, nhưng hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ hai lá bùa truyền tống vừa vặn có thể đưa hai người cùng lên núi, hoàn toàn không nghĩ tới lát nữa hai người trở về bằng kiểu gì.

Khuyết Chu xoa xoa đầu anh: "Chỉ là bùa truyền tống thôi mà, nếu sư phụ anh còn chưa kịp dạy anh, vậy sau này tôi có thể dạy cho anh."

"Cô biết vẽ bùa truyền tống sao?" Ánh mắt Nhan Trạch lại bắt đầu sáng lấp lánh.

Sau đó anh nhìn thấy Khuyết Chu hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Tụ khí vào đan điền, dùng toàn bộ đạo lực của anh dồn vào đan điền, dùng chính đạo lực của anh vẽ bùa trên không trung, không cần phải dùng mực đỏ và giấy vàng."

Cô làm thử một lần, dường như không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó, Nhan Trạch cảm thấy dưới chân mình dường như bắt đầu lơ lửng.

Nhưng anh biết rõ chân mình vẫn còn giẫãm trên mặt đất.

Cái loại cảm giác kỳ diệu này khiến anh không cách nào hình dung được gì, xung quanh đều phát ra ánh sáng kỳ dị, chờ đến lúc lấy lại bình tĩnh, trước mắt anh đã ở trong nhà của Khuyết Chu.

Tấm bình phong quen thuộc, còn có mùi thơm của bông hoa hồng màu đen kia...

Nhan Trạch mở to hai mắt, quay đầu nhìn Khuyết Chu.

Anh chợt nhớ tới lời mà vừa nãy cô nói với yêu tỉnh kia: "Đỗ Phong là nửa Địa Tiên, mà tôi... là Thần."

"Khuyết Chu, cô thật sự là thần sao?" Giọng điệu của anh có chút dại ra.

Khuyết Chu cười ra tiếng: "Tôi chỉ lừa tên yêu tỉnh kia thôi, vậy mà anh cũng tin sao? Tôi chỉ có chút bản lĩnh tương đối tinh thông đạo thuật mà thôi, đạo thuật cũng giống như tu tiên vậy, chỉ cần có thể cảm ngộ được linh khí tồn tại trong thiên địa, anh có thể lợi dụng linh khí vẽ bùa bấm quyết.

Nhưng mà có rất nhiều người cả đời cũng không có cách nào cảm nhận được linh khí tôn tại, cho nên đạo sĩ mượn mực đỏ và giấy vàng để vẽ bùa, vì hai thứ này cũng nhiễm linh khí trong thiên địa." Nhan Trạch nghe như lọt vào trong sương mù, hạt vừng nhỏ cũng không hiểu lắm.

Nhưng dù gì nghe xong cũng có vẻ như nó rất trâu bò là được rồi!

Ngay khi hạt vừng nhỏ nghe không hiểu Khuyết Chu đang nói cái gì, Nhan Trạch vốn còn có chút mơ hồ, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Anh vỗ tay một cái: "Tôi biết rồi.

Khuyết Chu, cô thật sự rất lợi hại!!!"

"Tôi lợi hại như vậy, vậy anh còn gọi tên của tôi?" Khuyết Chu nhướng mày.

Nhan Trạch dừng một chút: “A2 Vậy tôi... tôi nên gọi cô là gì?”

"Vừa rồi tôi nhận được tin nhắn hình như ông chủ của người mua tranh xảy ra chút chuyện gì đó, cũng đúng lúc đưa anh đến đó, anh nói với người bên ngoài anh là em trai của tôi nhưng từ nhỏ đã được sư phụ mang lên trên núi tu làm đạo sĩ, biết chưa?"

Hạt vừng nhỏ: Đại lão vì muốn nghe một câu tỷ tỷ" kia của nam chính mà phải nhọc lòng rồi!

Nhan Trạch hiểu ngay, anh ấp úng mở miệng, sau đó kêu lên: "Tỷ tỷ."

Giọng nói của thiếu niên trong suốt, như là nước suối chảy trên núi, sóng nước gợn lăn tăn, hòa với mùi thơm của cây cỏ trên núi cao.

Khóe miệng Khuyết Chu hơi nhếch lên: "Ừ, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, sáng mai chúng ta đến đó.

Buổi tối hôm nay anh có thể cảm thụ linh khí thiên địa một chút, sau khi chuyện ngày mai được giải quyết xong, về nhà tôi sẽ dạy anh cái khác."

"Được.

A đúng rồi, Khuyết... Tỷ tỷ, nếu ngày mai chúng ta muốn đi bắt yêu hoặc là bắt quỷ, lá bùa của tôi có thể không đủ."

"Không sao, mai tôi sẽ chuẩn bị cho anh."

Nhan Trạch nhìn Khuyết Chu xoay người vào phòng mình, bóng lưng cô lay động, cực kỳ giống hoa hồng xinh đẹp.

Người lợi hại như cô, tại sao phải đối xử tốt với mình như vậy?

Cô đối tốt với anh cũng không kém gì sư phụ, thậm chí còn nhọc lòng hơn cả sư phụ của anh.

Vốn Nhan Trạch cảm thấy có thể là trên người mình có thứ gì đó mà Khuyết Chu muốn, nhưng bản thân cô cũng lợi hại như vậy, nếu thật sự muốn có được thứ gì đó trên người mình, anh căn bản không thể phản kháng.

Hơn nữa anh cũng chưa từng cảm nhận được chút địch ý nào trên người Khuyết Chu.

Nhan Trạch nằm trên giường, lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu ra, dứt khoát không nghĩ nữa, chuyên tâm khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu cảm thụ cái gọi là linh khí trời đất này.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng linh khí trời đất chưa cảm thụ được, vì hôm nay quá mệt mỏi, hơn nữa tỉnh thần lại căng thẳng, Nhan Trạch không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đến ngày hôm sau khi mơ hồ tỉnh lại, anh mới nhớ ra đã rất lâu rồi mình không được ngủ một giấc thật ngon như vậy.

Trước kia khi ở cùng sư phụ trên núi, mỗi sáng năm giờ anh phải rời giường luyện công, sau khi sư phụ đi rồi, anh lại không ngừng bôn ba đi tìm kiếm hung thủ giết chết sư phụ.

Nhưng tối hôm qua, anh ngủ lúc nào ngay chính anh cũng không biết.

Nhan Trạch chỉnh lại mái tóc lộn xộn của mình, lúc đi ra ngoài đã thấy Khuyết Chu mặc quần áo bó sát người, phác họa ra dáng người của cô một cách hoàn mỹ.

Hơi thở của anh ngưng trệ, ánh mắt dừng lại ở vòng eo mảnh khảnh lộ ra của cô, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi.

Lúc này Nhan Trạch cảm thấy hình như mình có chút biến thái, bởi vì anh thế mà lại cảm thấy mồ hôi này mang theo chút mùi thơm, trộn lẫn với mùi bữa sáng trên bàn.

"Làm sao cô... cô ăn mặc thành như vậy?”

Khuyết Chu cúi đầu nhìn bản thân: "A, tôi vừa mới ra ngoài chạy bộ, vốn định gọi anh dậy, nhưng thấy anh ngủ rất ngon nên đành thôi.

Anh mau ăn cơm đi, tôi hẹn ông chủ kia sẽ đến đó lúc chín giờ, bây giờ đã sắp tám giờ rồi."

Nhan Trạch che mắt mình, chậm rãi ngồi xuống bàn ăn.

Khi anh ăn cơm, Khuyết Chu đã cầm khăn mặt và áo quần bước vào phòng tắm.

Khi tiếng nước chảy truyền đến, cửa phòng vệ sinh là cửa kính mờ, đèn vừa mở, Nhan Trạch liếc mắt cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ qua cửa kính.

Trái tim của anh lại bắt đầu đập kịch liệt, một cái bánh bao ăn nửa ngày còn chưa xong.

Cho đến khi Khuyết Chu đi ra, trên tóc còn nhỏ nước, hơi nước từ phòng vệ sinh tràn ngập ra bốn phía, mùi sữa tắm lại một lần nữa tràn ngập xoang mũi Nhan Trạch.

Lúc ăn cơm Nhan Trạch cũng không dám ngẩng đầu cứ cúi đầu chọc vào hoành thánh trong bát của mình.

Hạt vừng nhỏ chậc chậc hai tiếng, tính cách của anh chính này quá ngây thơ rồi!

Trong kịch bản gốc, nguyên chủ cho rằng cái chết của mình chỉ là vì bị Diêu Hòa Khôn ép buộc.

Nhưng bây giờ Khuyết Chu đã biết kẻ đứng sau màn rất có thể là Đỗ Phong, nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tăng thực lực của mình để đối phó với Đỗ Phong.

Dù gì bây giờ cô cũng chỉ là một nghiên cứu sinh học viện mỹ thuật bình thường, muốn đối phó với tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Phong hiển nhiên là điều không thực tế.

Nhưng chỉ cần tìm được tập đoàn còn mạnh hơn cả tập đoàn của Đỗ Phong, vậy thì chuyện này có thể giải quyết một cách hoàn mỹ.

Mà bọn họ chuẩn bị đi gặp ông chủ kia, cũng vừa đúng lúc có thể dùng để đối phó với tập đoàn của Đỗ Phong.

Đỗ Phong sống hơn ngàn năm, tập đoàn cũng mở gần trăm năm lịch sử, đây là xí nghiệp của gia tộc, ông ta là người thừa kế đời thứ tư của gia đình, nhưng thật ra người nắm quyền vẫn luôn là ông ta.

Ông chủ mà bọn họ sắp gặp cũng là xí nghiệp gia tộc, cũng hoạt động gần trăm năm, nhưng mà gần đây gia tộc này có xảy ra chút chuyện... trong nhà của bọn họ có người... bị ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.