Đã nhiều năm Đỗ Phong chưa từng ăn khổ như vậy, ông ta có tu vi ngàn năm, chứng kiến thế giới này đã biến đổi bao nhiêu lần, ông ta cho rằng mình có thể hô mưa gọi gió, thậm chí muốn toàn bộ thiên hạ này cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ không hiểu sao lại xuất hiện một người tên Khuyết Chu, người này còn ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện tốt của ông ta.
Những năm gần đây Đỗ Phong chưa từng tức giận như vậy, nhưng giờ phút này hai tròng mắt của ông ta đã hiện lên màu sắc kỳ dị, những yêu tinh đứng xung quanh đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt của ông ta.
Ông ta hít sâu vài hơi ngăn chặn lửa giận trong lòng mình.
Yêu khí tràn ngập xung quanh căn phòng, những yêu khí kia như quấn quanh trên cổ tất cả những tiểu yêu kia, chỉ cần bọn chúng phản kháng, có thể sẽ bị giết chết ngay lập tức.
"Từ giờ trở đi, triệu tập tất cả mọi yêu giết chết Khuyết Chu, tra tất cả thông tin của cô ta, đưa ba mẹ cô ta đến đây cho tôi."
"Không được đâu chủ tử, nếu đụng đến ba mẹ Khuyết Chu thì tu vi của ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng đấy!"
Đỗ Phong cười nhạo một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người tiểu yêu vừa nói chuyện với ông ta, ông ta hơi nhướng mày: "Là các người đi bắt cóc chứ không phải tôi, tôi có xu quan hệ gì với nhân quả chứ?!"
Những tiểu yêu này đi theo Đỗ Phong một thời gian, ngắn thì mấy chục năm, dài thì mấy trăm năm, trong đó thư ký của Đỗ Phong đi theo ông ta thay hình đổi dạng, là người đi theo ông ta lâu nhất, bản thể là một hoa lan yêu, trừ Đỗ Phong ra thì tu vi của anh ta là cao nhất trong đám yêu tỉnh này, cũng là một trong những thuộc hạ trung thành nhất với Đỗ Phong.
Nhưng bây giờ, sau khi Đỗ Phong nói ra những lời này, anh ta liếc mắt nhìn Đỗ Phong, đối với chủ tử sớm chiều làm bạn nhiều năm này đã có cái nhìn hoàn toàn khác với trước đó.
ˆ
Ông ta giống như thay đổi, hoặc có lẽ nói, anh ta đã sớm thay đổi!
"Đứng ngây ra đó làm gì!" Đỗ Phong rống giận: "Mau đi làm việc cho tôi!!!"
Tiếng gầm rú của ông ta tràn ngập trong đầu của mỗi yêu, có yêu không chống cự được tiếng gâm của Đỗ Phong, mũi và khóe miệng đều chảy ra máu tươi trong chớp mắt, nhưng bọn chúng không dám nói tiếng nào, vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Đỗ Phong.
Người vừa rời đi, Đỗ Phong đã dựa lưng vào ghế của mình, giơ tay che mặt mình lại.
Từ kẽ tay, ông ta thấy thư ký của mình còn chưa chịu rời đi, buồn bực nói: "Sao anh còn không đi?"
"Ngài có nhớ những gì mình đã nói với tôi khi chúng ta mới gặp nhau không?" Thư ký hỏi.
Đỗ Phong dừng một chút: "Không nhớ rõ."
Giọng điệu của ông ta có chút qua loa làm trên mặt thư ký hiện lên nụ cười khổ: "Ngài nói với tôi mình phải trở thành một yêu tinh tốt, phải trở thành một yêu tỉnh lợi hại nhất, phải tu luyện thật tốt, phải thành tiên rồi mang theo tôi đi cùng, đi lên bầu trời nhìn xuống núi non sông biển."
"Cho nên bây giờ ý anh muốn nói với tôi là gì?"
"Đỗ Phong, ngài ăn nhiều đôi mắt như vậy là đủ rồi, tôi có thể nhìn ra nếu ngài không đi gây chuyện, Khuyết Chu kia sẽ không thể nào làm được gì gây hại cho ngài."
Đỗ Phong trừng to mắt, nét nho nhã ngày thường đã thay thế bằng vẻ giận dữ: "Anh muốn tôi từ bỏ sao? Tôi nói cho anh biết, không thể có khả năng này được! Tôi nhất định phải ăn tươi nuốt sống đôi mắt của Khuyết Chu, tôi còn muốn hấp thu tu vi của cô †a, còn muốn ăn thịt tên tiểu đạo sĩ kia."
"Ngài..."
"Anh đừng quên lúc trước chủng tộc của mình bị những người đó đưa đi, sau đó bị nghiền nát, dùng máu của bọn họ làm thành thuốc màu của những người gọi là cư sĩ phong nhã kia, đám người đó cảm thấy thơm vì trong đó có máu của chúng ta! Nếu không phải bọn họ, tu vi của anh đã sớm mạnh hơn cả tôi, nhưng bây giờ thì sao? Bao năm qua tu vi của anh không tăng lên một chút nào, anh làm người tốt, tôi đây là vì ai?I"
Đỗ Phong gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, thư ký đỏ mắt, từ lúc anh ta mặc âu phục cho đến giờ, chưa bao giờ thấy Đỗ Phong cuồng loạn như vậy.
Không khí trầm mặc trong chốc lát, thư ký lùi vê phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Đây là lần cuối cùng tôi giúp ngài, ngài muốn diệt trừ cô ấy tôi cũng giúp ngài, coi như là tôi báo đáp ân tình lúc trước của ngài đối với tôi."
"Phi... Từ Lam còn chưa nói xong, trong không khí đã không còn có âm thanh của thư ký nữa, chỉ để lại một mùi hoa lan nhàn nhạt.
Rất lâu rồi ông ta đã không kêu cái tên "Phi Lam ra khỏi miệng, ông ta đã quên thư ký này là thư ký mà mình yêu thích nhất, là đồng bọn chân thành nhất, là người thân của mình, là người mà ông ta có thể liều mạng bảo vệ.
Trong mắt ông ta hiện ra hận ý.
Nếu không có Khuyết Chu, kế hoạch của ông ta đã có thể thành công, bây giờ chỉ cần ăn thêm một đôi mắt cuối cùng của họa sĩ nữa thôi là ông ta có thể trở thành Địa Tiên, mà ông ta trở thành Địa Tiên rồi thì có thể chưa lành đan điền cho Phi Lam.
Có thể chém giết sạch sẽ những nhân loại đã từng thương tổn bọn họ.
Khuyết Chu, nhất định phải chết!
*x**
Sau khi đồng ý lời mời của bộ phận đặc thù, Khuyết Chu và Nhan Trạch đi đến nơi làm việc của bộ phận đặc thù trước, tuy rằng tất cả mọi người không làm việc cùng nhau, thậm chí còn một số người ngụy trang làm nhiều công việc khác nhau ở mọi nơi, nhưng trong bộ phận vẫn có nơi để huấn luyện.
Hơn nữa nơi huấn luyện còn rất lớn! Là ở phía sau một công viên trò chơi trong núi.
Vốn cũng có vài người không phục sự xuất hiện của Khuyết Chu và Nhan Trạch, nhưng sau khi hai người vẽ bùa thiếu chút nữa làm nổ tung cả văn phòng trụ sở thì không ai dám nói dì nữa.
Dư luận trên mạng vì chính phủ Hoa Hạ nhúng tay vào mà cư dân mạng bắt đầu nghiên về phía Khuyết Chu hơn, dù gì so với tin loại người có danh tiếng rất tốt như Đỗ Phong, mọi người vẫn càng thêm tin tưởng quyết định của quốc gia.
Trong phòng làm việc, Nhan Trạch không ngừng đi tới đi lui, Khuyết Chu đã theo nhân viên công tác đi đón ba mẹ của mình, cô đi hơn ba tiếng nhưng còn chưa trở về.
Theo lý mà nói, cả đi cả vê cũng không đến hai tiếng.
Anh nắm chặt di động trong tay, gửi vài tin nhắn cho Khuyết Chu nhưng không thấy cô trả lời.
"Tiểu đạo trưởng, anh đừng ởđi tới đi lui nữa, mắt tôi đều hoa lên hết cả rồi."
"Nhưng bọn họ đã đi hơn ba tiếng rồi, theo lý mà nói thì bây giờ hẳn là đã trở về đây rồi." Nhan Trạch quay đầu trên mặt anh đều viết hai chữ "lo lắng.
Đội viên mỉm cười: "Biết anh lo lắng cho đại mỹ nữ Khuyết Chu, nhưng cô ấy lợi hại như vậy, chẳng lẽ anh còn lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô ấy có lợi hại đến mấy thì cũng là con người, còn Đỗ Phong là đại yêu ngàn năm, hơn nữa dưới tay ông ta còn có rất nhiều yêu tinh khác, tôi..." Nhan Trạch rũ mắt, không dám suy nghĩ nhiều, nếu thật sự Khuyết Chu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Một lần nữa, anh có thể sẽ không còn nhà để về.
Đội viên chống cằm cười hì hì, hai mắt viết lên hai chữ "nhiều chuyện: "Tiểu đạo trưởng, thật ra chúng tôi vẫn muốn hỏi anh, anh và đại mỹ nữ Khuyết Chu quen nhau như thế nào vậy? Đúng là duyên phận là một thứ gì đó thật kỳ diệu!"
Nhan Trạch cúi đầu ừ một tiếng, sau đó gãi đầu: "Đúng là rất có duyên phận, có lần tôi truy yêu đã gặp cô ấy ở trong một hẻm nhỏ, lúc đó tôi cảm thấy lá gan của cô ấy thật lớn, có thể cũng là một con yêu."
"Chẳng lẽ là vì đại mỹ nữ Khuyết Chu quá xinh đẹp cho nên tiểu đạo trưởng mới cảm thấy cô ấy cũng là yêu?" "Cũng... cũng có nguyên nhân như vậy."
"Ha ha ha ha." Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Nhan Trạch, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, dù gì người ngây thơ như anh ở thời đại này thật sự không có mấy người, hơn nữa lúc bình thường Nhan Trạch luôn lạnh lùng đến cực điểm, nhưng vừa nhắc tới Khuyết Chủ là lại thẹn thùng không chịu được, loại tương phản này khiến không ít đội viên nữ cảm thấy thật sự rất đáng yêu.
Vì thế có người to gan hỏi: "Vậy bây giờ hai người ở bên nhau chưa?"
Nhan Trạch đỏ mặt, ánh mắt bắt đầu mơ hồ: "Ừm... xem như ở bên nhau rồi."