Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 180: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (hoàn)



[Chúc mừng ký chủ tìm được nguyên nhân thật về cái chết của nguyên chủ, thu được gấp ba điểm tích lũy và linh hồn lực tinh khiết của nguyên chủ để luyện hóa.]

Lúc Đỗ Phong bị tuyên án tử hình, trong đầu Khuyết Chu hiện ra một gợi ý.

Hạt vừng nhỏ điên cuồng hét chói tai trong không gian hệ thống: "A a a, đại lão, là linh hồn lực tinh khiết để luyện hóa đó!!! Từ lúc ta trở thành hệ thống tới nay còn chưa nghe qua có hệ thống cao cấp nào nhận được cái này.

Ta là người đầu tiên, a a a a... ta là người đầu tiên!!!"

Bây giờ nó đã có thể dựa vào linh hồn lực này để trở thành hệ thống cao cấp nhất của tất cả các hệ thống!

Khác với hệ thống cực cực khổ khổ mang theo hàng trăm hàng ngàn ký chủ khác nhau mới có thể có được điểm tích lũy để trở thành một hệ thống cao cấp, mà nó thì chỉ cần đi theo đại lão nằm không cũng thắng, chỉ có như vậy đã có thể đi lên đỉnh cao của hệ thống rồi.

Hạt vừng nhỏ cảm thấy thân thể không ngừng vặn vẹo thành dòi dưới mặt đất, có đôi khi nó cảm thấy không có tay và chân cũng tốt, nếu không bây giờ nó đã hoa chân múa tay vui sướng như một con tinh tỉnh chưa tiến hóa hoàn toàn rồi.

"Thứ này rất hiếm lạ sao?" Khuyết Chu hỏi, giờ phút này cô còn đang ngồi trên ghế của cáo, hoàn toàn không để ý đến Diêu Hòa Khôn cũng bị kết án.

Hạt vừng nhỏ kinh ngạc: "Tỷ tỷ không biết linh hồn lực là gì sao? Linh hồn lực của nguyên chủ thuộc loại rất tinh khiết, không phải linh hôn của tất cả mọi người đều có thể ngưng tụ thành linh hồn lực, chỉ có nội tâm trong suốt tinh khiết mới có thể, lực lượng như vậy có thể trợ giúp cho việc tu luyện của người tu đạo, còn có thể tinh lọc lệ khí, tóm lại có rất nhiều chỗ tốt."

"Ừ." Khuyết Chu gật đầu sau đó hạt vừng nhỏ mới phản ứng lại, hình như đại lão không cần tu luyện, cũng không cần phải tinh lọc lệ khí.

Cứ như vậy, hạt vừng nhỏ mới cảm thấy những thứ như vậy rất vô dụng, đi theo đại lão một thời gian, ánh mắt nó đã cao hơn không ít.

_

Thật ra thứ này rất có lợi đối với việc nhanh chóng hóa hình của nó, nhưng hạt vừng nhỏ không tiện mở miệng đòi hỏi, dù gì lúc làm nhiệm vụ, nó trên cơ bản cũng không giúp được gì.

Bỗng nhiên, Khuyết Chu mở miệng: "Linh hồn lực kia ta cho mi đó.

Ta thấy mỗi ngày vật nhỏ mi đều muốn mọc ra cánh tay của riêng mình, có cái này hẳn là mi sẽ hóa hình nhanh hơn đúng không?”

Hạt vừng nhỏ sửng sốt, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cái đầu hình tam giác dẹp lép càng nhìn càng giống hạt vừng.

"Tỷ tỷ, ta..."

"Nếu như mi muốn nói mấy lời cảm động tào lao đó thì thôi đi, lo tu luyện cho tốt, ta không phải cho không mi đâu, nếu như sau khi có tình huống bất ngờ mà mi không thể phát huy được bất kỳ tác dụng gì thì ta sẽ đưa mi đi ngâm rượu, sau đó đổi một cái hệ thống khác để đi làm nhiệm vụ." Cô cố tình lên tiếng đe dọa.

Nhưng đầu óc của hạt vừng nhỏ và đầu óc của người bình thường không giống nhau lắm, nó òa lên khóc hu hu, vừa khóc vừa cọ vào nguyên thần của Khuyết Chu, cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào: "Tỷ tỷ thật tốt, ta biết tỷ không nỡ giết ta, tỷ chính là người nói năng độc miệng nhưng thật ra con người rất tốt.

Hu hu hu... chưa có ai đối xử tốt với ta như tỷ hết."

Khuyết Chu bĩu môi: "Không cần nói mấy lời ngọt ngấy như vậy đâu."

"Ngọt ngấy thì ngọt ngấy thôi."

Nói không cho nó nói mấy lời ngọt ngấy đó, nhưng Khuyết Chu cũng không đẩy hạt vừng nhỏ ra.

Hai chủ tớ bọn họ dường như đều là động vật máu lạnh, nhưng dường như cũng không phải máu lạnh.

Diêu Hòa Khôn cố ý hủy hoại tranh của Khuyết Chu, lại chặn cô ở cổng trường học, còn uy hiếp cô, những thứ này đều không đủ để Diêu Hòa Khôn bị phán trọng hình.

Nhưng bây giờ thân phận của Khuyết Chu không giống như trước, vì thế người trong cục đều thu giữ hết tiền bạc của Diêu Hòa Khôn, loại người mà nhân phẩm có vấn đề như anh ta, buôn bán nhiều năm như vậy nhất định sẽ làm ra nhiều chuyện trái pháp luật, làm loạn kỷ cương của đất nước.

Vừa tra một cái là chuẩn ngay, cuối cùng tra ra anh ta trốn thuế kèm theo việc gây chuyện xong rồi bỏ chạy, trực tiếp bị tuyên án tù năm năm, tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân của Diêu Hòa Khôn.

Sau khi phiên tòa kết thúc, Diêu Hòa Khôn giãy giụa muốn gặp lại Khuyết Chu một lần nhưng bị từ chối.

Nực cười, bây giờ người ta là cục trưởng mới của bộ phận đặc thù, sao có thể muốn gặp là gặp được?

Diêu Hòa Khôn làm thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ vì tham niệm đối với Khuyết Chu mà hại mình biến thành tình trạng hiện giờ.

Đỗ Phong vừa chết, Yêu giới lại bắt đầu rung chuyển, không ít đại yêu đã bắt đầu rục rịch muốn tranh đoạt cái ghế Yêu Vương này.

Nhưng ai cũng không dám ra tay, bởi vì chỉ cần có đại yêu muốn triệu tập tiểu yêu sẽ lập tức kinh động đến bộ phận đặc thù của nhân loại.

Những người khác thì không sao, nhưng người mới nhậm chức cục trưởng và phó cục trưởng, hai người đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, triệt để làm đám yêu tinh cực kỳ kinh sợ.

Yêu giới và nhân loại cùng tồn tại hòa bình với nhau chỉ là chuyện sớm muộn, Khuyết Chu và Nhan Trạch triệu tập một ít yêu tinh lợi hại ở trên núi, căn cứ vào ý nguyện của bọn chúng, nếu bọn chúng muốn sống trong xã hội loài người thì bọn họ sẽ sắp xếp công việc và nhà ở tạm thời cho bọn chúng, nhưng bọn chúng thật không ngờ phải chết trong thời gian quy định mới được tiến vào thành thị sống một cuộc sống giống như con người.

Còn có yêu tinh thích cuộc sống đơn giản bình dị, nên bọn họ có thể giúp bọn chúng làm hộ khẩu ở những nơi trong nông thôn.

So với cuộc sống trốn chạy khắp nơi, tất cả mọi yêu đều thích cuộc sống an ổn.

Không ít yêu tinh đã kết hợp sinh con, so với chuyện ở trong núi dầm nắng phơi sương, có thể ổn định cuộc sống đương nhiên là chuyện tốt nhất rồi.

Chỉ có rất ít yêu tinh không muốn, thậm chí muốn giết Khuyết Chu, nhưng không đợi Khuyết Chu ra tay đã bị Nhan Trạch ngăn cản.

Sau khi ma khí trong người Nhan Trạch được tiêu trừ, tu vi và ngộ tính đều tăng cực nhanh, bây giờ anh đã kiếm được rất nhiều tiền, phần lớn đều được anh mang đi quyên góp, còn lại một phần nhỏ thì mua hai căn nhà, một căn là phòng tân hôn của anh và Khuyết Chu, căn còn lại là cho ba mẹ của Khuyết Chu.

Vốn dĩ ba mẹ Khuyết Chu vẫn phê bình kín đáo về thân phận đạo sĩ này của Nhan Trạch, hơn nữa anh còn nhỏ hơn Khuyết Chu, sợ anh không chăm lo được cho cô.

Vì thế Nhan Trạch trực tiếp đưa toàn bộ tài sản của mình cho Khuyết Chu.

Hai vợ chồng sợ tới mức vội vàng về nhà, không quan tâm đến chuyện của hai người nữa.

Ba năm sau, Khuyết Chu tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng đã mở triển lãm tranh ba lần.

Mà cuối cùng Nhan Trạch cũng đã đến tuổi hợp pháp để kết hôn.

Sáng sớm Nhan Trạch còn chưa tỉnh ngủ, Khuyết Chu đã nói cho anh một niềm vui bất ngờ, lôi kéo Nhan Trạch còn mơ màng vì chiến đấu với yêu tinh cả đêm không ngủ đến cục dân chính.

Đến khi cầm quyển sổ màu đỏ trên tay, Nhan Trạch mới tỉnh táo lại.

"Tỷ tỷ... đây là..."

Khuyết Chu cúi người nói một câu rất nhỏ vào bên tai Nhan Trạch.

Đứng trên đường cái, tai Nhan Trạch lập tức đỏ đến tận cổ.

Anh ôm Khuyết Chu lên, cũng mặc kệ ánh mắt của người bên cạnh đặt cô vào trong xe, một đường vội vã chạy về nhà, đẩy người vào cửa, sau đó hôn liên tiếp lên người của cô.

"Ưm... đừng gấp gáp như vậy." Khuyết Chu ngẩng đầu nói.

Nhan Trạch để cái đầu còn hơi rối trên cổ cô khiến cô hơi ngứa ngáy.

Nhan Trạch ngày thường luôn ngoan ngoãn bây giờ giống như nổi điên, anh cắn một cái trên cổ cô, khàn giọng nói: "Anh không có cách nào làm mình bình tĩnh lại được.

Tỷ tỷ, anh đã chờ rất lâu rồi, anh không nhịn được nữa."

Nếu đó là món quà sinh nhật, anh thật sự muốn mỗi ngày đều là ngày sinh nhật.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng mờ nhạt dừng trên vách tường mờ mờ ảo ảo.

Niềm vui của anh chỉ tăng chứ không giảm, sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn của mình, mà Khuyết Chu vĩnh viễn sẽ tồn tại trong tầm mắt của anh.

Anh tình cờ đi qua con hẻm dài.

Một đóa hoa hồng nở rộ trong màn đêm tối tăm làm anh mê muội.

Không muốn thừa nhận đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không muốn thừa nhận thành kiến của anh khi nhìn thấy đôi mắt nguy hiểm đó.

Hành lang chật hẹp, mùi máu tanh của anh quấn quanh chóp mũi em.

Hoa hồng đen và bức bình phong kia đều là em.

Những bức tranh trên tấm vải trắng và bàn tay cầm bút của em.

Tất cả đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Anh vẫn không hiểu thích là gì?

Nhưng chỉ cần thấy em.

Anh đã cam tâm tình nguyện mà quỳ dưới váy xưng thần.

— Nhan Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.