Liêu Tầm cắn răng, bên hông anh đeo một cái túi vải, túi vải bị gắt gao buộc bên người, một tay nắm chặt lấy túi vải, một tay khác thì cầm một que củi để làm dao, que củi kia lóe lên dưới ánh sáng của mặt trăng nhìn có vẻ cực kỳ sắc bén.
Nhưng anh đã bị thương, quần bông thật dày đã bị xé rách, hàm răng của bầy sói kia còn sắc bén hơn cái que củi trong tay anh.
Những con sói kia đang chờ đợi anh phân tâm, chỉ cần anh phân tâm, chúng nó tùy thời có thể xông lên, sau đó dùng hàm răng sắc bén của chúng xé anh ra từng mảnh nhỏ.
Liêu Tâm cắn răng, trong lòng nghĩ suy nghĩ vận khí của mình thật là đen đủi.
Trước kia anh thường nghe người khác nói, trong núi thường xuyên có bầy sói lui tới, nhưng bầy sói này chỉ hay xuất hiện khi thấy người đến đây, đại đa số mọi người đều không gặp được, chỉ cần đi nhanh hơn một chút là sẽ không gặp phải sói.
Không nghĩ tới lần đầu tiên anh lên núi đã gặp phải bây sói này rồi, nếu bình thường thì anh nhận thua, coi như mình sống mấy năm nay cũng đủ rồi.
Nhưng bây giờ anh phải mang dược liệu vê nhà, mẹ của anh đang cần anh hái dược liệu về cứu mạng, nếu như đêm nay không mang dược liệu về, mẹ anh sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Dựa vào niềm tin này, khi một con sói xông lên, Liêu Tầm lại giơ tay khom lưng, que củi trong tay đâm về phía bụng của con sói.
Tiếng kêu của con sói vang lên trong đêm tối, kèm theo đó là một tiếng thở dài.
Tay của Liêu Tâm run lên, trong rừng sâu núi thẳm này lấy đâu ra tiếng thở dài?
Da đầu anh tê dại, cảm thấy có lẽ là mình nghe lầm.
Nhưng bầy sói vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào anh bỗng nhiên yên tĩnh lại, xung quanh truyền đến tiếng bước chân, vết thương trên đùi Liêu Tâm mơ hồ cảm thấy đau đớn hơn.
Nói thật, nếu anh liều mạng với bầy sói này thì còn có thể sống, nhưng có quỷ thì... Nghĩ vậy, trong lòng Liêu Tâm lại bắt đầu nói vô số câu thô tục, anh cảm thấy mình sống từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện hại người gì, sao đêm nay chỉ muốn lên núi hái thuốc cứu mẹ thôi mà còn gặp phải mấy chuyện này cơ chứ?
Chẳng lẽ... chẳng lẽ đám thảo dược này đã thành tinh nên không thể hái?
Thậm chí anh còn thật sự mở túi vải của mình ra, muốn nhìn kỹ thảo dược của mình một chút.
Dưới ánh trăng, đám thảo dược bị anh hái kia đã ở trong trạng thái ỉu xìu, có mấy nhánh cây đã gãy vì lúc vừa rồi anh chiến đấu với bầy sói nên làm gãy, những thảo dược này cơ hồ không một cây nào may mắn thoát khỏi.
Liêu Tầm hít sâu một hơi, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi mình có phải là thần tiên hạ phàm độ kiếp gì đó không? Vì sao vận khí của anh lại có thể đen đủi thành cái dạng này chứ?!!!
Tiếng bước chân dừng lại, tiếng cười trong trẻo truyền đến.
Liêu Tâm căng thẳng, sau đó lại cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
"Đêm hôm khuya khoắt nhưng anh lại tới đây làm gì?" Khuyết Chu giãm trên tuyết đi tới bên cạnh anh, ánh mắt đảo qua bầy sói, ánh mắt tàn nhẫn của cô khiến mấy con sói lập tức run rẩy chạy đi.
Cuối cùng Liêu Tâm cũng thả lỏng thân thể.
Sau khi thả lỏng, vết thương trên đùi càng đau, lúc xoay người, anh hít một hơi thật sâu, Khuyết Chu cúi đầu đã nhìn thấy máu trên đùi anh vẫn còn đang chảy.
Cô đi tới rồi ngồi xổm xuống, không nói một lời dùng sức xé rách quần bông trên đùi anh ra.
Sau đó cô lấy một cái bình nhỏ từ trong ba lô, lúc bình mở ra, một mùi thơm mát lạnh truyền đến, cô lấy một ít cao màu trắng ngà ra, tay kia đào một cái hố trên mặt tuyết, tỉ mỉ rửa sạch vết thương của Liêu Tầm rồi bôi cao màu trắng ngà kia lên vết thương cho anh.
Trong nháy mắt cao màu trắng ngà kia chạm vào vết thương, vết thương đang đau đớn đột nhiên đỡ đau hơn không ít.
Anh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của Khuyết Chu, còn có đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên đùi mình.
Đột nhiên cô ngẩng đầu đôi mắt cực kỳ sáng ngời hàm chứa ý cười hỏi: "Thế nào, thoải mái không?"
"Thoải mái." Liêu Tầm gật đầu theo bản năng, sau đó anh mới lên tiếng nói mình rất thoải mái.
Nói xong anh lại cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người hình như có chút không thích hợp, nhưng cô gái đã đứng lên.
Liêu Tâm cảm thấy mình có chút xấu xa, bây giờ Khuyết Chu mới mười tám tuổi, trong đầu anh đang suy nghĩ mấy chuyện lộn xôn gì vậy.
"Anh tới nơi này làm gì? Nơi này rất nguy hiểm."
"Tôi không nghĩ rằng sẽ gặp phải bầy sói nên có chút..."
"Không chỉ có bầy sói, ở đây cũng có nhiều loại độc xà mãnh thú khác nữa.
Anh có việc gấp gì sao? Lúc nên núi nên đi ban ngày thì tốt hơn."
Liêu Tâm có nghe qua về chuyện của Khuyết Chu, dù gì nhà anh ở cách gần thôn của Khuyết Chu không xa.
Cô được chọn làm Thần Nữ, còn chuyện mà Thần Linh chỉ thị cho cô thì cả ba mẹ anh đều biết chuyện này.
Ba mẹ anh còn nói Khuyết Chu thông minh, biết dùng Thần Linh để bảo vệ mình, nếu không cô chỉ là một cô gái nhỏ, thân thể ba và bà nội mình không tốt lắm, anh trai lại là đồ không biết cố gắng, đến lúc chuyện hoa màu không thu hoạch được lại đổ lên đầu của cô, vậy đúng thật là oan uổng.
Liêu Tầm liếc nhìn dược thảo trong túi vải của mình, phiên não gãi gãi đầu bầy sói đã rời đi, trong lòng anh như có loại cảm giác tìm đường sống trong chỗ chết.
Nhưng dược thảo bị hư hỏng hết, anh phải đi hái một lần nữa.
Trong đêm tối, giọng nói của anh có vẻ hơi khổ não: "Mẹ tôi sinh bệnh, nhất định phải hái được thảo dược trên núi này mới chữa khỏi được, nếu không mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Khuyết Chu nhíu mày, dùng mũi ngửi thảo dược một cái: "Là cỏ bông tuyết sao?"
Liêu Tầm giật mình: "Làm sao cô biết?"
"Thảo dược này bị hỏng rồi, tôi ngửi thấy mùi của nó.
Nếu anh tin tưởng tôi, tôi có thể đi xem bệnh giúp cho mẹ của anh."
"Cô..." Thành thật mà nói, Liêu Tâm có chút không dám tin.
Bởi vì anh biết rõ, đừng nói là chữa bệnh, chắc cả chữ cái Khuyết Chu cũng không biết, cho dù lúc trước cô có lên thị trấn bán dược liệu, vậy cũng có thể là ba của Khuyết Chu dạy cô, hoặc là chính ba của cô là người đi hái.
Khuyết Chu nở nụ cười, tiếng cười quanh quẩn trong núi Tuyết.
Không hiểu vì sao, Liêu Tâm cảm thấy cô thật sự giống Thần Nữ trong giờ phút này.
Nhưng dường như trên người cô không hoàn toàn giống Thần Nữ, mà còn mang thêm chút yêu khí.
Đó là một lời khen anh dành cho cô, vì lúc anh nhìn vào ánh mắt của cô thì khó có thể dời đi nơi khác.
Khi ý thức được mình có chút thất lễ, anh mới lùi về phía sau nửa bước.
Nhưng trên mặt tuyết rất trơn, chân anh lại bị thương, chợt anh trượt chân một cái, lúc sắp ngã xuống thì cổ tay của anh đã được Khuyết Chu giữ lại, cô hơi dùng sức đã ôm lấy thắt lưng của anh.
"Cẩn thận một chút, anh không cần phải tốn công sức đi hái cỏ bông tuyết nữa.
Anh không tin tôi cũng không sao, lát nữa tôi có thể tặng cỏ bông tuyết cho anh." Hơi thở của Khuyết Chu phun vào bên tai của Liêu Tâm.
Trên người anh bắt đầu nóng lên, Khuyết Chu cười khẽ, hơi xoay người khoác cánh tay của Liêu Tầm lên vai mình, cô nói: "Đi thôi, tôi không cõng nổi anh, nhưng nếu anh muốn tự mình đi về thì trời sáng cũng không về được.
Đừng cảm thấy thất lễ, tôi không cảm thấy mình bị mạo phạm." Cô ngẩng đầu mặt mày cực kỳ thâm thúy.
Liêu Tầm hít sâu một hơi, trước kia sao anh không phát hiện ra Khuyết Chu lại đẹp như vậy chứ!
Loại xinh đẹp này không giống với vẻ đẹp bình thường, giống như là hoa nở rộ giữa núi rừng.
Tự do tự tại vô ưu vô lo, giống như bó hoa duy nhất trong rừng rậm hoang dã bao la kia khiến người ta vừa nhìn đã chú ý đến.