Khuyết Chu giả vờ không biết có người theo dõi mình, mặc kệ cô đi nhanh hay đi chậm, Lữ Văn Tùng đều duy trì khoảng cách khoảng hai mét với cô.
"Tỷ tỷ, thật kinh khủng! Người đàn ông nhìn chằm chằm tỷ quả thật cực kỳ biến thái!" Hạt vừng nhỏ vừa nói kinh khủng, cái đuôi vừa nóng lòng muốn thử, ít nhiều có chút ý nghĩ muốn dùng cái đuôi của mình tát vào mặt Lữ Văn Tùng mấy cái.
Đến nhà Liêu Tầm có một đoạn đường tương đối hẻo lánh, hai bên đều là cây cối, bây giờ vẻ ngoài của Khuyết Chu là một cô gái tay trói gà không chặt, nếu Lữ Văn Tùng muốn nhảy ra mang Khuyết Chu đi, cô sẽ không phản kháng được.
Còn trong lòng Khuyết Chu thì ngược lại, cô rất muốn Lữ Văn Tùng nổi điên, nếu anh ta nổi điên thì cô mới có lý do chính đáng để trừng phạt những người đã từng làm tổn thương đến nguyên chủ.
Đáng tiếc, khi cô đi tới cửa nhà Liêu Tầm rồi mà Lữ Văn Tùng cũng không làm gì cả, vẫn duy trì khoảng cách hai mét, vẫn nhìn chằm chằm Khuyết Chu.
Cô gõ cửa nhà Liêu Tầm, trong cửa truyền đến âm thanh của anh, lúc nhìn thấy Khuyết Chu đứng ở cửa, anh có hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn lịch ở trên tường.
"Đúng rồi, cô nói hôm nay sẽ tới nhà thăm tôi và mẹ tôi, vậy mà tôi lại quên mất.
Thật xin lỗi, vốn nên để tôi đến nhà cô đón cô, hẳn tôi mới là người đến nhà cô nói cảm ơn mới đúng."
"Không cần phải khách khí như vậy, bây giờ nhà của tôi đầy lông gà, còn không bằng tôi tự mình tới đây thì hơn." Khuyết Chu đứng ở cửa, vẫn đeo túi vải có chút cũ nát.
Tuyết đã tan, cô ăn mặc quần áo có chút mong manh, chóp mũi đều lạnh đến đỏ ửng.
Mà kỳ quái là rõ ràng da của cô không trắng lắm, thậm chí hơi ngăm đen, nhưng Liêu Tầm lại cảm thấy hôm nay cô đặc biệt đẹp mắt.
Anh hơi nghiêng người: "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Được."
Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, cuối cùng đôi mắt nhìn chằm chằm Khuyết Chu kia cũng biến mất.
Khuyết Chu bỗng nhiên trở tay bắt lấy cánh tay Liêu Tâm, sau đó dẫn người đến bên cạnh cửa sổ, đầu ngón tay cô ấn lên môi Liêu Tầm, sau đó nhẹ giọng nói: "Suyt, anh xem trong rừng cây bên ngoài kia đi."
Liêu Tâm theo tâm mắt của cô, cau mày nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ gió rất lớn, xung quanh nhà anh chỉ có một con đường, phía sau còn có một hồ nước nhỏ, cách đó không xa chính là núi Tuyết, hai bên trái phải đều là núi rừng.
Giữa rừng cây vốn trống rỗng lại loáng thoáng xuất hiện một bóng người.
Ở trong núi rừng sâu thẳm, bóng người giống như là quỷ hồn làm da đầu Liêu Tâm tê dại, nhưng anh quay đầu lại thì nhìn thấy Khuyết Chu vô cùng bình tĩnh.
"Đây... Đây là...?"
"Người trong thôn chúng ta, tên là Lữ Văn Tùng.”
"Vậy sao lại ở chỗ này?"
"Đi theo tôi tới đây."
Một cơn tức giận xông lên não, Liêu Tầm hơi mở to hai mắt: "Ý của cô là, anh ta đang theo dõi cô?”
Khuyết Chu gật đầu: "Ừ"
"Vậy cô..." Liêu Tâm muốn hỏi cô sao không nói với anh, nhưng suy nghĩ lại thì trong nhà cô không có điện thoại, ngay cả khả năng đốt đèn cũng không có.
Liêu Tâm bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực, anh cầm lấy cánh tay Khuyết Chu, lo lắng nói: "Lát nữa tôi đưa cô về, cô có biết anh ta theo dõi cô từ khi nào không?”
Khuyết Chu lắc đầu: "Không biết, nhưng mà anh đừng lo lắng như vậy, thật ra chuyện này cũng nằm trong dự liệu của tôi."
Cô cười tựa người vào vách tường bên cạnh, trong mắt có vẻ sợ hãi lúc vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, giống như phản ứng trước đó của cô đều là giả vờ.
Liêu Tâm nghiêm mặt: "Bây giờ đã là lúc nào rôi mà cô còn cười được!"
"Sao lại không cười được, tôi thấy anh lo lắng cho tôi như vậy, đương nhiên tôi có thể cười được rồi.
Còn nhớ lúc hai người vừa dọn tới, tôi cùng ba tôi và mấy cô gái khác trong thôn đến đây gặp anh, lúc mấy cô gái chúng tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đoán xem chúng tôi đã nói gì?”
Lúc trước Liêu Tâm còn mang theo vẻ mặt xa lạ và phòng bị với Khuyết Chu.
Nhưng sau khi nói chuyện, cứu anh, rồi còn giúp mẹ anh, ngoại trừ cảm kích Khuyết Chu ra, Liêu Tâm còn không phát hiện ra lúc ở gần cô, tâm trạng của anh cực kỳ thoải mái thả lỏng hơn nhiều.
Bây giờ khóe miệng của Khuyết Chu hơi nhếch lên, ánh mắt đầy thâm thúy, cô chợt tới gần anh.
Liêu Tầm lại quên lùi về phía sau, hơi thở của hai người hòa vào nhau trong giờ phút này, trên người cô có mùi thơm ngát của gió tuyết, hòa với mùi vị của thảo dược, vừa thần bí lại lạnh lẽo làm cho người ta nhịn không được ngửi thêm vài cái.
Liêu Tâm có chút lắp bắp: "Nói... nói cái gì?"
Hạt vừng nhỏ cười ha ha hai tiếng trong không gian hệ thống, mặc kệ nam chính có trâu bò cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào, có tính cảnh giác cỡ nào, chỉ cần đại lão vừa mở trêu chọc đều phải biến thành anh trai nhỏ ngây thơ, không một ai may mắn thoát khỏi.
Đúng là đại lão quá trâu bò!
Khuyết Chu nhìn chằm chằm yết hầu của anh, thổi một hơi lên đó, hơi nóng phun lên cổ, Liêu Tâm chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này giống như biến thành một yêu tinh.
Giọng nói của cô trở nên mềm mại: "Chúng tôi nói, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào đẹp trai như anh, nếu sau này lập gia đình, nhất định phải gả cho loại người như anh, dáng dấp đẹp mắt, vóc dáng cao ráo, thoạt nhìn cũng rất cường tráng, không giống những người trong thôn, dáng dấp khó coi không nói, còn một đám mặt vàng cơ gây."
Ánh mắt cô lại hướng lên trên, nhìn chằm chằm vào mắt của Liêu Tầm: "Anh quan tâm tôi như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm.
Tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa từng gặp ai đẹp trai hơn anh, chưa từng tiếp xúc với người khác phái nào.
Anh như vậy sẽ làm tôi... nhịn không được mà rung động."
Mặt Liêu Tâm hoàn toàn đỏ như đít khỉ, anh học ở trong trường đại học cũng có không ít người theo đuổi, không ít con gái trẻ tuổi to gan trực tiếp tỏ tình với anh ở dưới lầu ký túc xá.
Nhưng Liêu Tâm đều từ chối, còn từ chối cực kỳ triệt để.
Anh còn có nhiều chuyện chưa làm xong, ba mẹ ruột làm anh chán ghét, ba mẹ nuôi thì thân thể đau ốm bệnh tật, có rất nhiêu thứ phải cần anh tự mình làm.
Liêu Tâm cảm thấy có lẽ đời này mình phải đến ba bốn mươi tuổi mới rảnh rỗi để yêu đương, bây giờ chuyện yêu đương đối với anh mà nói quả thật chính là đang làm lãng phí thời gian của anh.
Nhưng mà, vừa rồi Khuyết Chu nói có giống như anh đang suy nghĩ không?
Phải không?
Anh còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn đã thấy Khuyết Chu mỉm cười đứng cách mình vài mét.
Không biết ba Liêu đã đứng ở phòng khách từ lúc nào, dùng một loại ánh mắt cực kỳ kỳ quái nhìn anh.
"Con bị gì vậy? Đứng đực ra đó làm gì?”
Liêu Tầm: "..." Con không biết phải giải thích cho ba như thế nào, nhưng vừa rồi hình như Khuyết Chu thật sự đã trêu chọc con.
Thân thể của mẹ Liêu đã khỏe hơn rất nhiều, cô đưa dược liệu cho ba Liêu, dặn dò ông cách dùng một chút, sau đó đã bị mẹ Liêu kéo đến ngồi trên sô pha.
"Lần này thật sự cảm ơn con, nếu không có con, nói không chừng bây giờ dì đã nhắm mắt xuôi tay rồi." Cả người mẹ Liêu toát lên vẻ dịu dàng.
Khuyết Chu cười lắc đầu: "Vẫn là dì có phúc, con chỉ làm chuyện mình nên làm thôi."
Mẹ Liêu nhìn Khuyết Chu, muốn nói lại thôi.
"Dì có lời gì muốn nói với con sao?"
Bà gật đầu quay đầu nhìn chồng và con trai đang bận rộn trong bếp, hạ giọng nói: "Bọn họ đều nói con là Thần Nữ nên dì có một việc không biết có nên nhờ con giúp đỡ hay không? Bảo dì phải trả giá thế nào cũng được!"