Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 199: Thần nữ núi tuyết (19)



Hai người cùng nhau đi cho đến khi đến cửa thôn.

Bây giờ phần lớn thôn dân đều đang làm việc trong ruộng, nhưng trên đường vẫn có người.

Thấy Khuyết Chu và Liêu Tầm sóng vai đi tới, ánh mắt không ít người đều cảm thấy có chút kỳ quái.

Thậm chí, còn mang theo một chút... đổ lỗi.

Liêu Tâm nhìn xung quanh một vòng, chỉ cảm thấy trong thôn này cực kỳ quỷ dị.

Mấy năm trước anh đi theo ba mẹ vừa mới chuyển tới đã cảm thấy nơi này có điểm quỷ dị, tuy rằng người trong thôn không ít, nhưng những người này không nói lời nào, luôn thích nhìn chằm chằm người từ bên ngoài đến.

Cái loại ánh mắt trống rỗng này làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.

Bây giờ cái loại cảm giác quỷ dị này càng ngày càng sâu hơn.

"Tại sao bọn họ lại nhìn chúng ta như vậy?" Liêu Tâm nhịn không được đè thấp giọng hỏi.

Khuyết Chu nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười nói: "Bởi vì tôi là Thân Nữ của thôn này, Thần Nữ không thể kết hôn, anh biết không?"

"... Ặc, tôi biết, cho nên có quan hệ gì với tôi?"

"Anh xinh đẹp, lại thân thiết với tôi như vậy, bọn họ cảm thấy có lẽ anh muốn kết hôn với tôi, dù sao anh cũng không phải là người trong thôn của chúng tôi, bọn họ sẽ cảm thấy anh không biết tôi không thể kết hôn, hoặc là tôi giấu anh chuyện này."

Phản ứng đầu tiên của Liêu Tầm là xấu hổ, sau đó là phẫn nộ, không phải anh phẫn nộ vì mình bị đám người này hiểu lầm, mà anh phẫn nộ chính là: "Vì sao làm Thần Nữ lại bị tước đoạt quyền kết hôn, chuyện này không phải là do cô quyết định sao?"

Khuyết Chu khẽ gật đầu: "Ừm... Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà bọn họ hẳn là sẽ không nghĩ như vậy.

Nói cách khác, trong thôn này sẽ không xuất hiện Thần Nữ" Trên đường phố bụi bặm đầy trời không có mấy thôn dân, nhưng bọn họ cứ như vậy nhìn chăm chú vào hai người một đoạn đường dài.

Cho đến khi hai người đến nhà Khuyết Chu.

Vốn dĩ cửa ngõ của Khuyết gia lung lay sắp đổ nhưng được Khuyết Chu tu sửa lại một lần nữa, nên bây giờ nhìn cực kỳ chắc chắn.

Vừa đến cửa đã thấy một bóng dáng hèn mọn đang cố gắng mở cửa ngõ nhà cô, nhìn cánh cửa yếu ớt, nhưng mặc kệ người đó có dùng sức như thế nào cũng không thể đẩy cánh cửa đó ra được.

Khuyết Chu ngăn Liêu Tầm lại, hơi ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Anh trai của tôi."

Từ trong giọng nói của cô, Liêu Tâm có thể nghe ra cô không hài lòng với người anh trai này của mình, thậm chí còn có điểm... ghê tởm.

Vừa định hỏi tình huống bây giờ của cô thì đã thấy Khuyết Phong hung hăng đạp vào cửa gỗ một cái, sau đó buông lời tàn nhẫn nói: "Hai người già mãi không chết kia, mau mở cửa cho tôi!!! Tôi biết Khuyết Chu không có nhà, cũng không biết đang đi với tên đàn ông thối nào rồi, còn nói cái gì mà làm Thần Nữ, tôi nhổ vào! Hôm nay nếu các người không mở cửa, để ông đây trèo tường vào được thì tôi đánh chết hai người."

Liêu Tầm lập tức nhíu mày.

Khuyết Chu chậm rãi đi tới trước mặt Khuyết Phong, vỗ võ bả vai anh ta: "Tôi đi cùng người đàn ông thối nào anh cũng biết sao? Không nghĩ tới anh trai của tôi lại quan tâm tôi như vậy đấy! Tôi cảm động quá!"

Khuyết Phong không nghe thấy tiếng bước chân của Khuyết Chu, bất thình lình bị võ vào bả vai một cái khiến anh ta sợ tới mức cả người run rẩy.

Quay đầu nhìn thấy Khuyết Chu và Liêu Tầm phía sau mình, vẻ mặt vốn có chút chột dạ và kích động lập tức thay đổi trong nháy mắt.

Anh ta như tìm được nhược điểm của Khuyết Chu, lạnh lùng nói: "AI! Đây không phải là tên đàn ông thối kia sao?"

"Anh nói như vậy, nếu tôi đi cùng anh thì anh cũng là tên đàn ông thối sao?" "Tao là anh trai mày!"

"Mặc kệ anh là ai? Có loại người suốt ngày tính kế em gái mình như anh, nói xấu ba và bà nội mình như anh mà còn đòi làm anh trai của tôi sao? Buổi tối tôi đi ngủ cũng bị cái người xưng là anh trai này của mình dọa tỉnh đó.

Anh cút đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa!"

Kinh nghiệm bị đánh lần trước còn quanh quẩn trong đầu Khuyết Phong, hình như vết thương còn chưa lành hẳn trên người anh ta lại bắt đầu đau âm ỉ.

Khuyết Chu túm lấy cổ áo Khuyết Phong, mặc dù Khuyết Phong cao hơn cô gần nửa cái đầu nhưng anh ta không thể giãy giụa nổi.

Liêu Tâm từ khe hở của cửa ngõ nhìn vào bên trong.

Cũng không cũ nát như anh tưởng tượng.

Anh ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta, tuy rằng bị gọi là tên đàn ông thối khiến trong lòng anh không thoải mái, nhưng khí thế lạnh lùng trên người Khuyết Chu lại làm cho anh nhìn đến mê mẩn.

Ước chừng qua vài phút, cũng không biết Khuyết Chu đưa Khuyết Phong đi đâu, anh chỉ thấy một mình Khuyết Chu trở về.

"Anh trai cô đâu?”

"Tùy tiện ném ở một góc nào đó rồi."

"Hả?"

"Tôi đánh gãy chân anh ta, bây giờ đang nằm ở một góc đường, anh có muốn đến xem không?" Khuyết Chu nhíu mày với anh, nhưng trong mắt đều là vẻ trêu chọc.

Liêu Tâm nghiêng đầu nói: "Cô gạt tôi."

"Ha ha ha ha, lúc tôi ở nhà thì anh ta không dám tới gần đây.

Lần trước anh ta đã bị tôi đánh một trận rồi tự mình chạy đi, tôi cũng không quan tâm gì đến chuyện sống chết của anh ta nữa."

Cô dường như đã sớm quen với việc đối phó với tình cảnh như vậy.

Những việc vặt khó giải quyết trong mắt anh, toàn bộ đều biến thành gánh nặng đặt trên vai cô.

Liêu Tầm không hiểu tại sao trong lòng mình lại sinh ra một cỗ cảm xúc gọi là... đau lòng.

Trong sân được quét dọn rất sạch sẽ.

Bà nội và ba đứng trong sân, trong tay cầm chổi và rìu.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Khuyết Chu, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Anh con đi rồi à?2" Ba Khuyết hỏi.

Khuyết Chu gật đầu: "Vâng, đi rồi ba."

"Vị này là... Tiểu Tâm?" Ba Khuyết hơi híp mắt, khi nhìn rõ là Liêu Tâm, ông lập tức giấu cái rìu trong tay ra sau lưng.

So với Liêu Tâm mặc áo quần và giày mới, nhìn tổng thể là dáng vẻ xinh đẹp và ngăn nắp, đột nhiên ba Khuyết cảm thấy ở trước mắt anh, bọn họ đều có vẻ quá mức bần hàn.

Ngược lại Liêu Tầm lại rất nhiệt tình chào hỏi.

Trong nhà Khuyết Chu rất ngăn nắp, mặc dù có thể nhìn ra căn nhà hơi cũ nát, nhưng có một mùi thảo dược dễ ngửi.

"Nếu cô đã đến nhà rồi thì tôi đi trước đây, tuần sau tôi lại đến thăm cô." Liêu Tâm chào ba Khuyết và bà nội Khuyết một tiếng, cũng không đến gần thêm một bước nào cả.

Ba Khuyết lập tức nói: "Ở lại ăn một bữa cơm rồi đi?"

"Không cần đâu chú, mẹ con đã nấu cơm ở nhà, trong khoảng thời gian này cảm ơn Tiểu Chu đã giúp mẹ con, con sẽ không làm phiên mọi người nữa ạ."

Anh vẫy tay chào tạm biệt ba và bà nội Khuyết, sau đó lại cúi đầu nhìn Khuyết Chu: "Cô ở trong nhà cũng nên cẩn thận một chút."

"Ừ, tôi không sao đâu.

Đúng rồi, cái này tặng cho anh." Trong lòng bàn tay của Khuyết Chu là một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây màu đỏ đó hình như còn có một gốc thảo dược quấn xung quanh tản ra mùi thơm nhàn nhạt, rất giống mùi trên người cô.

Anh cầm trong tay, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bùa hộ mệnh, tôi tự làm đó."

Gốc thảo dược quấn quanh dây đỏ tạo thành một sợi dây xinh đẹp, gốc thảo dược kia còn có ba quả rất nhỏ rất nhỏ, lắc lư giống như trân châu nhỏ.

Nếu Liêu Tầm nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn ra giữa sợi dây đỏ và thảo dược còn có ba sợi dây nhỏ màu đen khác.

Đó là sợi tóc của Khuyết Chu.

Anh đeo dây đỏ lên, quả thật nhìn rất đẹp mắt.

Trên mặt Liêu Tâm có chút nóng lên, ngại ngùng nhìn Khuyết Chu: "Cảm ơn, tôi rất thích, lần sau tôi cũng tặng cô cái giống như cái này."

Khuyết Chu cười nói được.

Thật ra anh nói xong đã cảm thấy hơi kỳ quái, cho đến khi đi ra khỏi thôn, anh mới biết được kỳ quái ở chỗ nào.

Khuyết Chu đưa vòng tay cho anh, anh lại muốn tặng đồ tương tự cho cô.

Sao lại giống như đưa tín vật đính ước cho nhau vậy?

Liêu Tâm mạnh mẽ giơ cổ tay lên, chỉ cảm thấy vòng đeo bằng dây đỏ kia cũng bắt đầu nóng lên theo khuôn mặt của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.