Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 20: Nữ minh tinh đỉnh lưu (20)



Bên kia.

Phó Hoài Minh đang ở trong một quán bar.

Trong quán bar mùi rượu nồng nặc, bên cạnh anh ta một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay đặt ở trên đùi anh ta, thậm chí còn vuốt ve hai cái.

"Vương tổng, tửu lượng của ngài thật tốt." Phó Hoài Minh nhịn xuống cơn buồn nôn trong lòng, giơ tay lên nâng ly với người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Mặc dù anh ta không có nhiều tài nguyên, nhưng khuôn mặt này của anh ta cũng không tệ lắm.

Rất nhiều phú bà muốn bao dưỡng anh ta.

Nhưng Phó Hoài Minh luôn kiêu ngạo, anh ta cảm thấy rằng những người phụ nữ này đều không đủ lớn, không mang lại cho anh ta nguồn tài nguyên mà anh ta muốn, và anh ta chưa bao giờ hứa với bất kỳ người phụ nữ giàu có nào.

Vương tổng này thì khác, công ty trong tay cô ta là một doanh nghiệp tâm trung.

Tối nay chỉ cần anh ta có thể cùng người phụ nữ này qua đêm, nhất định anh ta có thể nhận được vai chính trong phim truyền hình.

Phó Hoài Minh ngoài mặt dỗ dành phú bà.

Đột nhiên điện thoại rung lên.

Một dây trước người phụ nữ vẫn còn vui vẻ, sau khi nghe được điện thoại của anh ta rung, hờn dỗi nói: "Anh như thế nào bận rộn như vậy nha, không phải anh nói ở bên cạnh em không thích bị người khác làm phiên sao?"

Phó Hoài Minh hôn lên mặt Vương tổng dỗ dành nói: "Xin lỗi anh tắt bây giờ đây."

Nhưng khi lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ Khuyết Chu trên điện thoại, anh ta hoàn toàn sững sờ.

Tại sao Khuyết chu lại gọi điện thoại cho anh ta? Không phải cô đã chặn mình rồi sao?

Chẳng lẽ lần trước mình gọi điện cho cô, những lời cô nói đều là những lời trong lúc tức giận sao?

Phó Hoài Minh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Lúc trước ở đại học, cô theo đuổi anh ta mãnh liệt như vậy.

Về sau, khi bước vào làng giải trí, anh ta đã nhiều lần lợi dụng danh tiếng của Khuyết Chu để lăng xê mình, nhưng Khuyết Chu chưa bao giờ đứng ra thanh minh.

Nếu cô thực sự tuyệt tình như vậy, lúc trước nên ra mặt làm sáng tỏ.

Khẳng định là tức giận rồi!

"Ai vậy, sao anh còn chưa cúp điện thoại." Vương tổng cúi người, trên người nồng nặc mùi nước hoa, khiến Phó Hoài Minh có chút choáng váng.

Anh ta nhớ tới mùi hương trên người Khuyết Chu, luôn thoang thoảng dễ chịu.

Vương tổng này mặc dù có tiền, nhưng tất cả những gì cô ta có thể giành được cho anh ta là vai nam chính trong một web drama nhỏ, bộ phim đó đầu tư thế nào bản thân còn chưa biết.

Nhưng điều kiện gia đình Khuyết Chu thì anh ta biết, Vương tổng trước mặt này căn bản không thể so sánh được.

Hơn nữa bây giờ Khuyết Chu tham gia đóng bộ phim kia, sự nổi tiếng thậm chí còn lớn hơn, lưu lượng cũng tăng lên không ít.

Người này có thể so sánh được sao?

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Phó Hoài Minh đột nhiên buông cánh tay đang ôm bả vai Vương tổng ra, trên khuôn mặt ra vẻ đạo mạo kia của anh ta nở một nụ cười khách sáo và xa lánh.

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, anh ta hạ giọng thì thâm bên tai Vương tổng: "Xin Lỗi Vương tổng, nhà tôi có chút việc."

Vẻ mặt Vương tổng lập tức không vui, cau mày nói: "Sao vậy, tôi cho anh cơ hội, anh không cần sao?"

Trong mắt Phó Hoài Minh hiện lên vẻ đau buồn.

"Vương tổng, cô cũng biết, trong giới giải trí này tôi không có quyền, cũng không có tầm ảnh hưởng gì, điều kiện gia đình tôi cũng bình thường, cha mẹ tôi cũng chỉ là tâng lớp lao động bình thường, bây giờ tôi muốn leo lên cao như vậy là bởi vì..." Anh ta nhíu mày, đôi mắt đào hoa đa tình kia dường như trong nháy mắt chứa đầy nước mắt.

Vương tổng hết sức đau lòng: "Làm sao vậy, gia đình gặp khó khăn?"

"Ừ." Phó Hoài Minh gật đầu: "Thật không giấu diếm, thân thể ba tôi vẫn luôn không tốt, vừa rồi là chị họ tôi gọi điện cho tôi, chị họ vẫn luôn hỗ trợ chăm sóc cho ba tôi."

Anh ta mở miệng, luôn sử dụng kĩ năng diễn xuất của mình ở những lúc không giải thích được như vậy.

Sau đó, Vương tổng tin ngay.

Toàn bộ quá trình, hạt vừng nhỏ đều phát trực tiếp cho Khuyết Chu xem.

Khuyết Chu nói chuyện của Phó Hoài Minh với người trong nhà biết, cả gia đình tức giận vò đầu bứt tai, bây giờ một cả nhà thiếu chút nữa đào phần mộ tổ tiên của Phó Hoài Minh lên.

Đương nhiên, Khuyết Chu có cách trả thù Phó Hoài Minh của riêng mình.

Đối với Phó Hoài Minh mà nói, để cho anh ta bị phong sát, có lẽ anh ta chỉ không cam tâm vài năm rồi thôi.

Khuôn mặt kia của anh ta vẫn còn hấp dẫn đối với mấy phú bà, nói không chừng anh ta ra vẫn sẽ đi bám vào người giàu có.

Cho nên Khuyết Chu muốn cho anh ta đạt được trước, sau đó, lại mất đi.

Khi điện thoại được kết nối, Khuyết Chu hơi hạ giọng.

Giọng nói quyến rũ và ngọt ngào ban đầu dường như tràn đầy đầy rượu.

Hoà cùng gió ngoài ban công.

Khuyết Chu hỏi: "Là Hoài Minh sao?" Phó Hoài Minh vừa sửa sang lại quân áo của mình vừa đi về phía nhà vệ sinh của quán bar.

Giọng nói của người phụ nữ từ trong điện thoại phát ra, truyền vào tai anh ta, giống như có một đôi bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy lỗ tai của anh ta, kiến toàn thân anh ta run lên.

Phó Hoài Minh lập tức gật đầu, cũng mặc kệ Khuyết Chu có nhìn thấy hay không: "Là anh, sao vậy?"

"Em... Em uống chút rượu, em rất nhớ anh."

Anh ta biết mài

Anh ta biết người phụ nữ này lúc trước chỉ đang giả vờ.

Trong đầu Phó Hoài Minh lại nghĩ tới mấy tháng trước, nhìn thấy Khuyết Chu ở trong một nhà hàng, chỉ mặc quần áo thoải mái đơn giản, nhưng lúc cô ngồi ăn cùng với những người trên bàn đó, sự quyến rũ mà cô thể hiện trong cử chỉ khiến anh ta không thể nào quên được.

Giọng nói xen lẫn hơi thở nhè nhẹ, Phó Hoài Minh lập tức bị nói đến mê sảng: "Bây giờ em đang ở đâu, anh đi đón em."

"Thật sao? Thật sự tới đón em sao? Em định vị cho anh, anh tới tìm em được không? Nếu sáng mai em có thể nhìn thấy anh, chúng ta ở bên nhau được không, em có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, anh muốn cái gì em đều cho anh."

Hai câu trước Phó Hoài Minh năm phần động tâm, câu sau Phó Hoài Minh chính động tâm cả mười phần.

Trái tim anh ta tăng tốc đập thình thịch trong nháy mắt.

Giống như có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng đang vẫy gọi anh ta.

Anh ta lập tức đồng ý, giọng điệu mang theo kích động: "Được, em là con gái nên uống ít thôi, em gửi địa chỉ cho anh, bây giờ anh lập tức đến chỗ em."

"Được, vậy em chờ anh."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hoài Minh nhanh chóng nhận được vị trí của Khuyết Chu.

Nụ cười của anh ta dừng lại.

Thành phố A?!

Bây giờ đi thành phố A, ngồi máy bay cũng phải hơn năm tiếng, hơn nữa vé máy bay cũng phải hơn hai ngàn.

Bây giờ đã sắp tối, ngày mai anh ta còn có một hoạt động, thật khó mà tranh thủ được.

Trong đầu Phó Hoài Minh rối rắm muốn chết.

Anh ta nhìn di động, lại đột nhiên nhớ tới giọng nói của vừa rồi của Khuyết Chu và bàn tay ghê tởm của Vương tổng, rùng mình một cái.

Nếu có được Khuyết Chu, anh ta muốn cái gì thì có cái đó, Khuyết gia có tiền như vậy, Khuyết Chu là ngôi sao hạng hai, chỉ riêng phí đại diện thương hiệu cũng mấy chục triệu.

Đó là thứ mà anh ta có tham gia hoạt động cũng không thể có được?

Phó Hoài Minh cắn răng, lập tức lấy điện thoại mua vé máy bay.

Mà lúc anh ta ngồi lên chiếc máy bay gần nhất, Khuyết Chu đã báo lại tin tức Phó Hoài Minh sẽ đến vào sáng mai cho người nhà của mình.

Một đám người trợn tròn mắt.

"Hắn còn dám tới?"

"Hắn tới đây làm gì?"

"Tôi sẽ đánh gãy chân của hắn!"

Khuyết Chu che miệng khẽ cười, nằm trên ghế sofa, giống như đang nói vê một người không quan trọng.

Ánh đèn trên đỉnh đầu lấp lánh trong mắt cô.

"Dù sao anh ta lại không vào được tiểu khu của chúng ta, đến lúc đó, báo cáo anh ta về hành vi quấy rối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.