Giọng nói nặng nề của Khuyết Chu đánh vào trong lòng Cố Viễn Thư.
Hối hận lại bắt đầu bủa vây lấy anh, anh trầm mặc đẩy cửa phòng họp ra.
Các quản lý cấp cao vốn mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, nhưng khi nhìn thấy Cố Viễn Thư, bọn họ đều kinh ngạc, sau đó tiếng xì xào bàn tán vang lên, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, vì sao Cố tổng lại xuất hiện ở chỗ này.
Hơn nữa vừa rồi Khuyết Chu vừa mới nói xong câu kia.
Ánh mắt Cố Viễn Thư từ lúc mở cửa chưa từng rời khỏi người Khuyết Chu, trái lại Khuyết Chu vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Xem ra tin đồn ở bên ngoài kia đều đồn ngược rồi, Cố tổng mới là người dính lấy Khuyết Chu không buông.
Cố Viễn Thư đứng bên cạnh Khuyết Chu, anh nhìn Triệu Minh, giọng nói có chút khàn khàn còn mang theo giọng mũi, dường như đang bị cảm: "Triệu tổng thích tùy ý phỏng đoán tình cảm giữa người khác như vậy sao? Tôi chọn cô Khuyết Chu đây cũng vì là năng lực của cô ấy mà thôi, trong khoảng thời gian này, ai cũng biết được năng lực của cô Khuyết Chu đây là như thế nào, nhưng mà thành kiến trước đó của các người đã che mắt của mình đi."
Mọi người trầm mặc không nói lời nào.
Năng lực của nguyên chủ cũng rất mạnh, nếu không cũng sẽ không gia nhập vào văn phòng của những thành viên nòng cốt trong thời gian ngắn.
Mà sau khi ra khỏi trò chơi, Khuyết Chu toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, lấy thời gian ngắn nhất sửa chữa lỗi bug trong trò chơi, còn thuận tiện tạo thêm hai nhân vật mới, hiệu suất làm việc cực cao khiến người khác phải tặc lưỡi.
Đúng như Cố Viễn Thư nói, quan hệ giữa bọn họ khiến những người này luôn ôm thành kiến với Khuyết Chu, cảm thấy cô đi cửa sau.
Hiện tại Cố Viễn Thư đứng ở chỗ này, đám người này thật sự không dám nói gì.
Cố Viễn Thư hơi cụp mắt đã có thể nhìn thấy bóng dáng hơi đơn bạc của Khuyết Chu, ánh mắt anh ảm đạm, sau đó nói: "Đây là quyết định của tôi, cho dù các người cảm thấy quyết định này không thỏa đáng cũng nên nói cho trợ lý của tôi, sau đó truyền đến tai tôi.
Nếu như hôm nay không phải tôi vừa vặn đứng ngoài cửa, nghe thấy các người chửi bới Khuyết Chu, có phải các người vẫn còn cảm thấy cô ấy đi cửa sau đúng không?”
"Hai người có quan hệ tốt ở trong trò chơi như vậy, chẳng lẽ anh không có tâm tư gì khác sao?"
"Có." Cố Viễn Thư thừa nhận, lại lập tức mở miệng: "Nhưng rất rõ ràng, các người cũng có thể nhìn ra, tôi làm Khuyết Chu tức giận, bản thân mình vẫn chưa cấy lại số liệu ký ức, cho nên thái độ trước đó của tôi đối với cô ấy rất không tốt, bây giờ tôi có tâm tư với cô ấy, nhưng mà..."
Lời còn chưa dứt, Khuyết Chu đứng lên, cô không muốn nghe lắm.
Ít nhất không muốn ở trước mặt những người này nghe Cố Viễn Thư xin lỗi: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, tùy các người nói thế nào thì nói, tôi không quan tâm.
Về phần Triệu Minh, tôi nói kiện anh ta thì sẽ kiện, tôi là người từ trước đến nay nói một không nói hai.
Câu cuối cùng, Khuyết Chu nhìn Cố Viễn Thư rồi mới nói.
Trong lòng Cố Viễn Thư lại đau nhói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khuyết Chu rời đi.
Trong nháy mắt bóng dáng cô biến mất, vẻ mặt Cố Viễn Thư trở nên lạnh như băng, sau đó ngồi trên ghế Khuyết Chu vừa mới ngồi, mở miệng nói: "Các người tốt nhất nên phối hợp với công việc của Khuyết Chu, nếu không, những chuyện mà các người làm cũng đủ để các người và Trình Tam Nguyên tiếp nhận thẩm phán và trừng phạt, tôi và Khuyết Chu buông tha cho các người nên hẳn là các người phải biết mang ơn, hiểu không?"
Sắc mặt của mọi người đã trắng bệch, vội vàng gật đầu so với Khuyết Chu, bọn họ nhìn thấy Cố Viễn Thư giống như nhìn thấy ôn thần hơn.
Dù sao, lúc trước sau khi Cố Viễn Thư mới mười chín tuổi đã tiếp quản công ty, chỉ dùng nửa năm để đưa Cố thị phát triển, đẩy lên một độ cao chưa từng có.
Nếu không dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể làm tốt như vậy?
Sau khi lên làm tổng giám đốc, mỗi ngày Khuyết Chu đều bận rộn.
Cô không vội gia tăng tình cảm với Cố Viễn Thư làm cho hạt vừng nhỏ nhìn mà chỉ biết lo lắng suông.
Là một người cắn CP ở tuyến đầu nó nhìn không nổi hai đôi uyên ương này có mâu thuẫn với nhau.
Nhưng nhìn dáng vẻ Khuyết Chu không hề tức giận gì với nam chính, cuối cùng nó cũng nhịn không được, nhân một ngày cô đang tăng ca, nó lên tiếng hỏi: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ có giận nam chính không vậy?”
Khuyết Chu: "Không."
Hạt vừng lại càng không hiểu: "Nếu không có, vậy tại sao tỷ lại trốn tránh nam chính?"
Khuyết Chu nhướng mày: "Ta trốn lúc nào?"
Hạt vừng nhỏ lập tức trả lời: "Trong khoảng thời gian này nha..."
Nói xong, hạt vừng nhỏ cảm thấy có điểm không thích hợp, hình như tỷ tỷ không trốn tránh nam chính, vì nam chính không tới tìm tỷ tỷ lần nào.
Nghĩ vậy, hạt vừng nhỏ có chút tức giận: "Nam chính này xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước nhìn thấy tỷ đều tỏ vẻ đau thương, nhưng lại không tới tìm tỷ."
Vừa nói xong, thư ký đã gõ cửa: "Khuyết tổng, Trình tổng chờ ngài ở cửa đã lâu."
Trình tổng? Khuyết Chu nhíu mày, Trình tổng là ai?
Hạt vừng nhỏ nhắc nhở: "Khoảng thời gian trước tỷ có đi đến một bữa tiệc xã giao, anh ta là tổng giám đốc của một công ty khoa học kỹ thuật, rất trẻ tuổi, năm nay mới 28, cũng được gọi là đẹp trai, hay là tỷ đi gặp thử xem, tỷ cũng không nên treo cổ trên một thân cây như vậy được."
Khuyết Chu cười: "Ai dạy mi những lời này?" Hạt vừng nhỏ vô cùng kiêu ngạo: "Ta tự mình học hỏi đó! Tỷ tỷ, lần đầu tiên đến đó, ta vẫn thấy Trình tổng này cứ nhìn chằm chằm tỷ, tỷ đẹp như vậy, anh ta nhất định đã mê mệt tỷ tỷ rồi!"
Nhưng Khuyết Chu cũng không muốn lãng phí tình cảm với người khác, cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, cửa đã bị đẩy ra.
Người đàn ông mặc áo khoác bưng một ly cacao nóng đặt lên bàn: "Tôi đoán bây giờ cô nhất định đang ở trong công ty, mời cô nhiều lần như vậy, cô sẽ không từ chối chứ?"
Trình Hi có khí chất ôn hòa hoàn toàn bất đồng với Cố Viễn Thư, cả người của anh ta có loại thích hợp làm chồng, rất thích hợp với những người phụ nữ muốn sống cả đời.
Hạt vừng nhỏ cười he he hai tiếng: "Tỷ tỷ, người theo đuổi Trình Hi cũng rất nhiều, nhưng ánh mắt anh ta không tồi, vừa liếc mắt đã nhìn trúng tỷ."
Khuyết Chu ngẩng đầu chỉ nhìn thoáng qua: "Cảm ơn ý tốt của Trình tổng, nhưng mà thời gian gần đây tôi không rảnh để ra ngoài."
"Gần đây không rảnh, sau này cũng không rảnh sao?"
"Trình tổng, tôi nghĩ lời của tôi không cần phải nói rõ ràng như vậy, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chúng ta cũng có quan hệ hợp tác."
Trong mắt Trình Hi hiện lên vẻ đau thương, nhưng anh ta không từ bỏ, ngồi đối diện Khuyết Chu, cười nói: "Không sao, tôi có thể chờ cô, cho dù không làm tnình nhân thì làm bạn bè cũng không tồi."
Khuyết Chu nói: "Tôi không cần bạn bè."
Cô giống như cứng mềm đều không ăn, ngón tay Trình Hi siết chặt một chút, thử hỏi: "Chẳng lẽ Khuyết tổng vẫn còn hoài niệm người cũ trong trò chơi?"
Tay Khuyết Chu dừng một chút, cô ngước mắt, trong con ngươi mang theo ý lạnh: "Trình tổng điều tra tôi?"
"Không tính là điều tra, dù sao sau khi Khuyết tổng ra khỏi game đã trở nên rất nổi tiếng, những thứ này hình như cũng không tính là việc riêng."
Cũng có chút đạo lý.
Khuyết Chu bận rộn nên không nhớ điện thoại của mình để ở đâu, lúc ở công ty thì cũng dùng máy tính để làm việc, hình như đã mấy ngày cô không dùng điện thoại di động.
Cô gật đầu: "Cho nên?"
"Cho nên tôi tới đây để muốn hỏi một chút, chuyện Khuyết tổng và Cố tổng là thật sao?"
"Thật thì như thế nào, giả thì như thế nào?"
"Thật thì tôi rút lui, giả... thì tôi có thể quang minh chính đại theo đuổi Khuyết tổng."