Cố Viễn Thư không có ký ức trong trò chơi, là tổng giám đốc lạnh lùng lại cao ngạo, vĩnh viễn đều giữ lý trí tỉnh táo.
Còn Cố Viễn Thư khi có được ký ức trong trò chơi là nguy hiểm lại điên cuồng, nhiều hơn một phân là tính cách đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn "hạ lưư" nào.
Điểm biến hóa này ngược lại khiến Cố Viễn Thư có thêm chút tình người.
Hơn nữa, mấy thế giới trước anh đều như một con chó nhỏ trung thành, thế giới này từ một con chó nhỏ trung thành biến thành một người chồng trung thành của cô.
Anh đều nhìn chằm chằm những người xuất hiện bên cạnh cô, người mà có thể nảy sinh ý tứ không đúng với cô.
Sự điên cuồng chiếm hữu sau khi hai người xác định quan hệ khiến người ở bên cạnh là Khuyết Chu cũng cảm thấy có chút hít thở không thông.
Ngay cả hạt vừng nhỏ cũng mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, có phải nam chính này quản rộng quá rồi hay không? Lúc hai người chưa ở xác định quan hệ đã như vậy, sau này hai người đã ở chung cũng như vậy, liệu có được không?”
Khuyết Chu há mồm, ăn một miếng dưa mà Cố Viễn Thư đưa tới: "Sao mi lại nói vậy?"
"Nam nhân viên trong công ty đều bị anh ta cảnh cáo qua? Ngay cả ông chú bảo vệ hơn 60 tuổi vừa khen tỷ xinh đẹp cũng bị anh ta nghi thần nghỉ quỷ, ta thật sự phục anh ta luôn ấy!"
Khuyết Chu ngược lại cười rất vui vẻ: "Ta cảm thấy chuyện này cũng không sao cả."
"Hả?"
"Từng có một khoảng thời gian, ta có dục vọng chiếm hữu còn mạnh hơn cả anh ấy, nhưng khi đó ta vẫn chưa mạnh như bây giờ.
Thắng được mấy vị thần, vừa có chút danh tiếng thì anh ấy đã theo ta cùng nhau tu luyện, thiên phú cũng được bốc phát, lúc ấy chúng ta mới ở cùng nhau.
Lúc ấy tính cách của ta hơi ác liệt, ta nghĩ mình có thứ gì tốt đáng giá để anh ấy thích, khi đó đừng nói là phụ nữ, nếu đàn ông mở miệng nói chuyện hoặc nhìn anh ấy nhiều hơn mấy giây, ta cũng muốn móc hai mắt của những người đó ra."
Hạt vừng nhỏ hoảng sợ: "Hả?"
Khuyết Chu cố ý hù dọa nó: "Nếu lúc đó anh ấy mà liếc nhìn bọn họ một cái, ta nhất định sẽ lột da rắn nhỏ như mi ra, sau đó ngâm rượu uống, hoặc là... làm canh rắn."
Hạt vừng nhỏ cuộn mình thành một cái nhan muỗi: "Tỷ tỷ đừng dọa tal! Ta ăn không ngon!!!"
Tiếng cười của Khuyết Chu quanh quẩn trong không gian, trong ánh mắt của cô hiện lên một tia hoài niệm: "Lúc đó tất cả mọi người bên cạnh anh ấy đều nói, Khuyết Chu ta không xứng với anh ấy, nói ta có gì tốt, nói ta giống như một người điên."
"Ta đoán, anh ta nhất định đã làm cho tỷ tỷ cảm động, nếu không tỷ cũng sẽ không nhớ đến tận bây giờ."
"Ừ, là ta lén nghe được, lúc đó anh ấy cùng ta truy sát một kẻ địch, khi gặp một tiên nữ thích mình, anh ấy đã nói với người đó rằng dù cho ta có dáng vẻ gì thì anh ấy đều thích ta, ta thích khống chế anh ấy cũng là vì thích anh ấy, anh ấy nói mình thích ta như vậy nên không cần ta phải thay đổi gì, nói bọn họ không hiểu ta bằng anh ấy, nếu anh ấy đã thích ta thì muốn vĩnh viễn ở bên ta cả đời, mặc kệ ta có dáng vẻ gì cũng đều thích ta."
Hạt vừng nhỏ cảm thấy cảm động, một lúc lâu sau lại dùng đuôi che miệng: "Tỷ tỷ, không phải ta muốn châm ngòi ly gián, ta chỉ thấy đau lòng cho tỷ vì lòng chiếm hữu mạnh như vậy của anh ta mà thôi."
Khuyết Chu cảm thấy buồn cười: "Đương nhiên ta biết mi không châm ngòi ly gián, chỉ là ta không quan tâm dục vọng chiếm hữu này của anh ấy mà thôi."
Bởi vì dục vọng chiếm hữu của cô, càng thêm điên cuồng...
Cô mở một cuộc họp, gần đây mỗi ngày Cố Viễn Thư đều như người rảnh rỗi không có việc gì làm, toàn bộ mọi công việc trong công ty đều ném cho cấp dưới, còn mình thì đưa hết toàn bộ những văn kiên cần xử lý đến đặt trong văn phòng của Khuyết Chu, cùng nhau làm việc với cô.
Nói là cùng nhau làm việc, nhưng thật ra toàn bộ quá trình anh đều nhìn chằm chằm Khuyết Chu.
Ví dụ như giờ phút này, Khuyết Chu ở bên này mở cuộc họp video, Cố Viễn Thư thỉnh thoảng sẽ đút cho cô ăn chút gì đó để thể hiện cảm giác tồn tại của mình.
Như vậy còn chưa tính, anh còn cầm lấy tay Khuyết Chu, đặt tay cô lên bụng mình.
Gửi tin nhắn trên điện thoại.
Cố Viễn Thư: [Cơ bụng của anh có dễ sờ không?]
Khuyết Chu hít sâu một hơi, thậm chí anh còn kéo tay cô xuống phía dưới.
"Đái Văn tiên sinh, hợp tác vui vẻ, việc tiếp theo tôi sẽ nhờ trợ lý gửi vào hòm thư của ngài, ngài chú ý kiểm tra là được.
Được, cảm ơn."
Chịu đựng nói xong câu nói này, cuối cùng Khuyết Chu cũng "bộp" một tiếng khép máy tính lại.
Sau đó trên tay cô dùng sức bóp một cái.
Cố Viễn Thư thành công hừ một tiếng, sắc mặt anh đỏ lên trong nháy mắt, nhìn Khuyết Chu cầu cứu, uất ức nói: "Tiểu Chu... đừng như vậy."
"Đừng như vậy? Vừa rồi anh đang làm gì?"
"Anh chỉ muốn... muốn em chú ý đến anh một chút mà thôi."
Khuyết Chu ồ lên một tiếng: "Vậy sao? Anh muốn em nhìn anh nhiều hơn hay là muốn thương anh nhiều hơn?"
Nói Khuyết Chu từ trong ra ngoài đều to gan lớn mật, vậy Cố Viễn Thư chính là loại người có mấy hành động cực kỳ to gan lớn mật, nhưng bàn về việc xấu hổ, anh càng dễ ngượng ngùng đỏ mặt hơn, thậm chí ngoài mặt nhăn nhó nhưng nội tâm lại cực kỳ chờ mong.
Hạt vừng nhỏ cảm thấy nam chính này cực kỳ muốn đánh.
Khuyết Chu tỏ vẻ đồng ý.
Cô kéo đai lưng của Cố Viễn Thư, đẩy người lên sô pha trong phòng làm việc, cửa cũng không thèm khóa.
Cố Viễn Thư ngẩng đầu đầu óc không thể suy nghĩ, ngoài cửa phòng làm việc truyền đến giọng của trợ lý: "Khuyết tổng, có một văn kiện cần ngài ký tên."
Khuyết Chu ác ý ghé vào bên tai anh nói: "Bây giờ em muốn trợ lý tiến vào có được không? Để cho bọn họ nhìn thấy Cố tổng cao ngạo lạnh lùng có vẻ mặt gì vào giờ phút này, hửm?"
Cổ họng Cố Viễn Thư tràn ra một chữ "không, lại run giọng nói: "Đừng... Tiểu Chu..."
Khuyết Chu nói: "Yên tâm, em không nỡ để người khác nhìn thấy vẻ mặt này của anh.”
Cô lên tiếng nói với người ngoài cửa: "Cô cứ để đó đi, tối nay tôi sẽ ký tên."
"Vâng." Trợ lý cũng biết thức thời, đặt ở trong ngăn tủ bên cạnh rồi rời đi.
Tiếng giày cao gót dần dần biến mất, trong lòng Cố Viễn Thư vừa thở phào nhẹ nhõm, cô lại càng thêm mãnh liệt như mưa rền gió dữ mãnh liệt tiến lên.
Cửa không khóa, rèm cửa không đóng, trên lầu cao, bọn họ giống như muốn hòa linh hôn của mình vào thân thể của đối phương.
Một tháng sau, phán quyết về Trình Tam Nguyên được đưa ra.
Bởi vì Khuyết Chu và Cố Viễn Thư đều đồng ý phong ấn ý thức của Trình Tam Nguyên trong trò chơi, cho nên tòa án tôn trọng ý kiến của hai người.
Hơn nữa còn trích dẫn thủ đoạn này vào điều khoản phạm tội của pháp luật, sau này những người phạm tội trái pháp luật đều sẽ ở trong thế giới giả dối, trải nghiệm cảnh mình bị giết hàng nghìn lần, hoặc mình biến thành người bị hại, sau đó do người bị hại hoặc người nhà bị hại quyết định có tiếp tục bị xử phạt trong thế giới hiện thực hay không.
Mà trò chơi vẫn tiến hành như thường lệ, Cố Viễn Thư thay đổi kết cục của trò chơi mà ba của anh vốn muốn làm.
Rất nhiều người chơi biết hành động của Trình Tam Nguyên, vào trong trò chơi đã muốn đi giết chết ông ta.
Mỗi một lần Trình Tam Nguyên bị giết chết, ông ta phải chịu đau khổ suốt cả đời.
Mà ông ta lại không thể chủ động quyết định được khi nào thì mình chết.
Về phần Tố Tố, Khuyết Chu tìm cho cô ta một cô gái nhỏ suýt chết ở trong cô nhỉ viện, Tê Thư Nhã đã nhận nuôi cô gái nhỏ đó, hai người từng làm tnình địch bây giờ lại đi giải quyết những vụ án linh dị, cũng làm ăn cực kỳ tốt.
Tố Tố phụ trách bắt quỷ, Tê Thư Nhã phụ trách khắc phục hậu quả, mánh lới bắt quỷ của cô bé rất lớn, cuộc sống của hai người hoàn toàn không thành vấn đề.