Trong rừng rậm, một bóng dáng màu trắng xuyên qua rừng xanh.
Bóng dáng màu trắng chợt lóe lên, phía sau lại xuất hiện thêm mấy bóng dáng khác.
"Khuyết Chu, cô đừng chạy!"
"Khuyết Chu, cô chỉ có chút gan này thôi sao?! Chả trách người ta đều gọi cô là phế vật, nếu để cho chúng tôi bắt được, cô sẽ chết chắc!!!"
Móng vuốt giẫm lên bụi cỏ, lá rụng trên mặt đất.
Cuối cùng mấy con hồ ly cũng dừng lại sau một cái cây đại thụ, bởi vì bóng dáng màu trắng đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Khuyết Chu đâu?" Một con hồ ly dừng lại, miệng phun ra tiếng người.
Một con khác lắc đầu: "Không biết, quên đi, nơi này là địa giới của Yêu giới, trừ khi cô ta chạy ra ngoài, tiểu yêu tự tiện chạy khỏi Yêu giới sẽ chịu trừng phạt, cô ta chết chắc rồi."
"Đúng, vậy chúng ta mặc kệ cô ta đi."
"Chúng ta trở về thôi."
Mấy con hồ ly quanh quẩn bên cạnh cây đại thụ một hồi cuối cùng cũng chịu rời đi, bọn họ rời đi không lâu, trên cây đại thụ nhỏ xuống vài giọt máu.
Một con mèo lông dài màu trắng xinh đẹp ở trong bụi cây bí mật lộ ra cặp đồng tử dị sắc kia của mình, mang theo ánh mắt tàn nhẫn.
Khuyết Chu hít sâu một hơi: "Hạt vừng nhỏ, thân thể này sắp chết rồi, mi đưa ta tới đây làm gì?"
Hạt vừng nhỏ lập tức dùng cái đuôi quấn lấy đầu của mình, bắt đầu giải thích: "Không phải đâu tỷ tỷ, ta chỉ truyền tống đưa tỷ đến đây trong tình huống tốt nhất, nhưng nguyên chủ hay bị người khác bắt nạt, một khoảng thời gian dài đều bị trọng thương, chuyện này không thể trách ta được..." Khuyết Chu liếc nhìn cái đuôi của mình, cái đuôi vốn nên xù lông, hiện tại bị mất một ít lông, nhìn trong thật xấu.
nơi này hói một chút, nơi kia hói một chút, quá xấu!
Cô thở dài, tìm một nơi có thể dựa vào: "Tiếp nhận nội dung cốt truyện."
Nguyên chủ là một yêu tinh mèo.
Hôm nay vừa vặn là sinh nhật 100 tuổi của mình, lúc yêu tinh 50 tuổi sẽ hóa hình, nhưng tu vi của nguyên chủ rất yếu, mặc dù mỗi ngày cô ấy đều cố gắng tu luyện, nhưng không có cách nào hóa hình thành công vào lúc 50 tuổi.
Giống như trong thân thể có vật gì giam cầm lấy cô ấy, làm cho cô ấy không có cách nào đột phá tu vi, cũng vì điều này mà nguyên chủ bị các yêu tinh khác trong rừng rậm chê cười.
Mọi người cười nhạo, xa lánh, cô lập cô ấy.
Nguyên chủ không biết ba mẹ mình là ai, không biết tại sao mình không có cách nào hóa hình thành công.
Nhưng trong rừng rậm không phải ai cũng đối xử không tốt với mình, có một con hồ ly tên Tần Dĩ Nam đối xử với cô ấy rất tốt.
Tần Dĩ Nam có thiên phú dị bẩm, năm 30 tuổi đã thành công hóa thành hình người, dưới nhân duyên xảo hợp, nguyên chủ từng cứu hắn một lần, từ đó về sau Tần Dĩ Nam luôn đối xử tốt với cô ấy.
Một đoạn thời gian dài, nguyên chủ đều coi Tần Dĩ Nam như người nhà của mình.
Nhưng Tần Dĩ Nam là một yêu tinh cực kỳ lợi hại trong rừng rậm, có rất nhiều yêu tỉnh thích hắn.
Đám người vừa rồi đuổi theo cô ấy chính là con gái của lão đại Hồ yêu lợi hại nhất trong rừng rậm - Tử Ương và nhóm tùy tùng của cô ta.
Là đại tiểu thư của Hồ tộc, đương nhiên thiên phú của Tử Ương cũng rất cao, có mấy yêu tỉnh trong rừng rậm nghe đồn, Tần Dĩ Nam và Tử Ương sắp kết hôn, nguyên chủ cũng rất vui vẻ, có thể nhìn thấy Tân Dĩ Nam có được hạnh phúc, cô ấy vui vẻ hơn bất cứ ai.
Ai biết, Tân Dĩ Nam lại nói với cô ấy, người hắn thích mình.
Nguyên chủ căn bản không biết cái gì gọi là thích, cho đến Tần Dĩ Nam giải thích, hắn không muốn cùng Tử Ương yêu đương mà muốn chung sống với nguyên chủ, muốn kết hôn cùng nguyên chủ.
Điều này làm cho nguyên chủ cực kỳ khiếp sợ, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt quá thâm tình của Tần Dĩ Nam và sự ngây thơ vô tri của nguyên chủ dưới sự bảo vệ của hắn đã làm nguyên chủ mơ mơ màng màng đồng ý.
Hai người cùng nhau rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh.
Sau khi rời đi, Tân Dĩ Nam bắt đầu lộ ra bản chất của mình, hắn bắt nhốt nguyên chủ lại.
Nói cho nguyên chủ chân tướng mình không thể hóa hình.
Sở dĩ nguyên chủ không thể hóa hình là vì trong thân thể của cô ấy có yêu đan áp chế tu vi mà Yêu Vương đã lưu lại, cô ấy là người mà Yêu Vương chọn làm người thừa kế.
Mà Tần Dĩ Nam tiếp cận nguyên chủ, dạy cô những yêu pháp kia là muốn làm trái ngược với yêu đan mà Yêu Vương lưu lại.
Vốn nguyên chủ chỉ cần im lặng sống đến một trăm tuổi là có thể giải trừ phong ấn trong thân thể, tự động hóa hình, nhưng bởi vì Tân Dĩ Nam, thần hồn của cô ấy trở nên không đủ vững chắc, sau khi rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh, nguyên chủ không hiểu gì đã bị Tân Dĩ Nam khống chế, mỗi ngày đều bị hấp thu yêu lực.
Cho đến khi chết, cô ấy bị nhốt trong một cái lòng trong một căn phòng tối.
Một khắc trước khi chết, cửa bị mở ra, Tử Ương từ ngoài cửa đi vào, bụng cô ta rất lớn, thoạt nhìn sắp sinh con.
Vẻ mặt Tử Ương vừa đắc ý vừa vui vẻ, cười nói: "Nói cô ngu xuẩn đúng thật là ngu xuẩn, nhờ có cô mà con của tôi mới có thể khỏe mạnh lớn lên.
Đợi cô chết đi, yêu đan trong thân thể cô sẽ thuộc về con của chúng tôi, đây coi như là tác dụng duy nhất của cô." -
Sự đơn thuần và ngây thơ của nguyên chủ bị hai người này lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Hạt vừng nhỏ nghiến răng nghiến lợi: "Tên cặn bã này, nguyên chủ quá lương thiện, trong nguyện vọng của cô ấy không muốn giết chết Tần Dĩ Nam kia."
"Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?"
"Thứ nhất, nguyên chủ hy vọng mình rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh, bởi vì những yêu tỉnh đó đều bắt nạt cô ấy, cô ấy muốn sống một cuộc sống thật tốt.
Thứ hai, cô ấy muốn tìm cách biến thành hình người, không muốn sống lâu dài như yêu tỉnh, hoặc là biến thành một con mèo nhỏ vui vẻ sống qua ngày cũng được.
Thứ ba, cô ấy không muốn nghe Tần Dĩ Nam nói gì nữa, cho dù sau này gặp lại, cũng coi như không quen biết."
Nói đến đây, hạt vừng nhỏ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nếu là ta, nhất định ta sẽ bắt tên cặn bã và cô ả kia phải trả giá thật lớn."
"Vậy để cho bọn họ trả giá thật lớn đi." Khuyết Chu thản nhiên mở miệng.
Nguyên chủ hận Tần Dĩ Nam và Tử Ương nhưng chính bản thân mình lại không phát hiện ra, dường như cô ấy không biết yêu là gì, chỉ biết làm một yêu tinh ngây thơ, chưa nói đến chuyện ra khỏi rừng rậm đã bị Tần Dĩ Nam nhết lại, mãi cho đến khi chết đều giống như một tờ giấy trắng.
Vừa rồi bị đám hồ ly kia đuổi theo, Khuyết Chu cảm nhận được hận ý trong lòng nguyên chủ đã tràn ra cực kỳ rõ ràng.
Chẳng qua cô ấy không biết loại cảm giác này là hận mà thôi.
Vậy cô sẽ giúp cô ấy một tay, vừa vặn cô rất thích làm cái loại tiết mục phản kích lại đám cặn bã này.
Vết thương trên người còn đang chảy máu, cô bị vây ở biên giới rừng rậm Yêu Tỉnh.
Rời khỏi rừng rậm, linh khí sẽ giảm bớt, vì thế ngồi ở trên cây đại thụ, Khuyết Chu dùng linh khí rừng rậm Yêu Tỉnh trị liệu vết thương trên người mình, trị liệu sắp xong thì bóng đêm cũng dần buông xuống, cô tung người nhảy lên, rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh.
Bên ngoài rừng rậm Yêu Tinh là một ngôi làng.
Trong thôn không có người trẻ tuổi, cách đó không xa chính là một trấn nhỏ.
Muốn rời xa rừng rậm Yêu Tinh, Khuyết Chu nhất định phải nghĩ biện pháp đến thành phố lớn, nơi đó có nhiều người, không dễ dàng bị phát hiện.
Ánh mắt của cô phát ra ánh sáng sắc lạnh trong đêm tối, dường như trong thôn đang có người tránh né sự truy sát của người khác.
"Meo meo-" Một tiếng kêu mềm mại của con mèo cắt qua màn đêm.
Có một người đàn ông trên người đầy máu đang chạy chậm trong ngôi làng.
Trong tay anh cầm một khẩu súng, nhưng bên trong đã không còn đạn.
Hai người mặc đồ đen không ngừng đuổi theo ở phía sau.
Ngay khi người đàn ông đó dừng bước, chuẩn bị xoay người liều chết đánh cược một lần, bỗng có một tiếng mèo kêu truyền đến...