Cư Hoài ngồi trên sô pha, trước mặt anh là một người phụ nữ mặc váy màu lam.
Người phụ nữ có khuôn mặt thanh thuần, trong mắt đều là nước mắt, vẻ mặt của Cư Hoài trầm mặc mang theo hận ý, thậm chí không muốn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ này.
Hạt vừng nhỏ oán thầm trong lòng: Không thể nào, đừng nói thế giới này nam chính có ánh trăng sáng trong lòng chứ?
Cái ý nghĩ này vừa mới sinh ra, chợt nó nghe thấy nam chính nói với người phụ nữ này: "Tôi đối với cô chưa đủ tốt sao?"
"A Hoài, thật sự em không biết anh ta đang lợi dụng em, em cũng mất đi rất nhiều thứ, anh không thể tha thứ cho em sao?"
"Anh từng nói em là người mà anh thích nhất, anh nói chúng ta sẽ đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ anh... a!" Lời còn chưa dứt, một con mèo trắng đột nhiên từ chỗ rẽ chui ra, dùng móng vuốt cào lên người phụ nữ, bóng mèo nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Cư Hoài.
Vừa rồi Cư Hoài còn cực kỳ phẫn nộ, bây giờ lệ khí trong mắt đã vơi đi không ít.
Nhìn vào đôi mắt kia, giọng nói của anh nhỏ đi vài phần: "Sao mày lại chạy tới nơi này?"
Khuyết Chu vẫy vẫy đuôi.
Có lẽ là lúc sắp chết lại ở cùng một chỗ với mèo con, hoặc là nó đã cứu mình, cho nên lúc Cư Hoài nhìn thấy cô thì tâm trạng sẽ thả lỏng hơn không ít.
Thậm chí anh luôn nhớ lại đêm đó bọn họ lang thang trên chiếc thuyền trôi nổi trên mặt nước.
Tiếng nước róc rách làm cho trái tim anh có thể yên tĩnh lại.
Móng vuốt của Khuyết Chu cào tạo thành ba vết máu trên chân của người phụ nữ kia.
Vừa rồi cô ta còn có dáng vẻ dịu dàng, bây giờ lại lộ ra một bộ mặt dữ tợn hét chói tai: "A Hoài! Con mèo này cào em bị thương rồi!!!"
Cư Hoài không chút lưu tình nói: "Nó không cào mù mắt cô là may rồi! Không phải cô hỏi tôi rời khỏi đó bằng cách nào sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết."
Anh cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Khuyết Chu.
Vừa vuốt ve vừa nói: "Đêm đó lúc tôi suýt chút nữa sẽ bị bắt, Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện, sau đó dùng móng vuốt của nó cào mù mắt hai người muốn giết tôi, cho nên cô cũng nhanh biến khỏi tâm mắt của tôi đi, nếu không nó cũng sẽ cào mù hai mắt của cô đó."
Anh nói xong, Khuyết Chu cũng quay đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Đôi đồng tử dị sắc của cô như hiện lên ánh sáng kỳ dị vào ngay lúc này, mang theo sự âm trầm kỳ lạ.
Người phụ nữ thật sự bị dọa không nói nên lời.
Cư Hoài cười nhạo một tiếng: "Chúng ta cùng nhau trốn ra từ nơi đó, nhưng tôi cũng đã nói với cô, chúng ta không có quan hệ huyết thống, chỉ cần cô thành thật làm tròn bổn phận của mình, tôi sẽ xem cô như em gái.
Cô thành thật một chút không tốt sao? Đã qua nhiều năm nhưng vẫn ngu như heo, người khác nói gì cũng tin.
Từ hôm nay trở đi, cô ở lại trường học đi, tôi sẽ phái người giám sát cô, tiền tiêu vặt cũng giảm bớt một nửa, nếu có lần sau, tôi sẽ đánh gãy chân của cô."
Sự tàn nhãn trong mắt anh làm cho người phụ nữ kia sợ tới mức hai chân run rẩy, ấp úng há mồm nhưng vẫn không nói được gì, chỉ trừng mắt liếc Khuyết Chu một cái sau đó xoay người rời đi.
Người phụ nữ vừa đi, Khuyết Chu cũng dùng móng vuốt vỗ vào cánh tay của Cư Hoài.
Cư Hoài nhướng mày: "Mày muốn làm gì?"
Khuyết Chu quay đầu nhìn chằm chằm chén thức ăn còn chưa động đậy trên bàn, sau đó há miệng.
Đầu lưỡi mèo con màu hồng phấn, bên trên có chút nhô lên như gai, chóp mũi cũng màu hồng phấn, lần đầu tiên Cư Hoài cảm thấy một sinh vật lại có thể đáng yêu như Vậy, còn mang theo chút cao lãnh.
Anh hiểu được ý của Khuyết Chu: "Mày muốn ăn sao?"
Khuyết Chu chớp mắt đáng yêu muốn chết!
Cư Hoài cười: "Trong phòng không phải có để lại thức ăn cho mèo rồi sao?"
Khuyết Chu bĩu môi, mặc dù không có lông mày, nhưng hình như Cư Hoài vẫn nhìn thấy lông mày đang nhíu lại của mèo con.
Anh cảm thấy rất mới lạ, cười nói: "Vậy mà tao thấy mày nhíu mày đấy, nhưng mèo có thể ăn đồ ăn của con người sao?"
Khuyết Chu thật sự rất muốn trợn trắng mắt.
Ánh mắt cô dừng lại trên điện thoại di động, ngay sau đó dùng móng vuốt của mình đẩy đẩy cái điện thoại.
Cư Hoài cầm di động lên: "Đừng động vào điện thoại của tao, tao có văn kiện quan trọng cần phải xử lý, nếu mày không cẩn thận làm hỏng, tao sẽ ném mày ra ngoài."
Móng vuốt mèo con vẫn đang cào, vẻ mặt lại càng thối hơn, cuối cùng Cư Hoài mới hiểu ý của Khuyết Chu.
Anh nhìn thoáng qua di động, lại nhìn Khuyết Chu: "Tiểu Bạch, chẳng lẽ mày muốn dùng cái này nói chuyện với tao?"
Cư Hoài thử đặt điện thoại di động trước mặt Khuyết Chu, sau đó anh trơ mắt nhìn mèo con chỉnh thành cách viết tay, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống: [Cơm, đói.
|
Điều này đủ để cho Cư Hoài khiếp sợ cả năm.
Không, sốc cả đời.
Mặc dù Cư Hoài cảm thấy Khuyết Chu thật sự có thể nghe hiểu lời của mình, nói cô là yêu tinh cũng chỉ là câu nói đùa của Cư Hoài.
Nói cho cùng, anh vẫn cảm thấy Khuyết Chu chỉ thông minh hơn mèo con bình thường chứ không hơn.
Nhưng nhìn ánh mắt lười biếng đạm mạc của Khuyết Chu, lại nhìn hai chữ trên điện thoại, đó là hai chữ mình tận mắt nhìn cô dùng móng vuốt vẽ ra.
Cư Hoài đã không có biện pháp tự nói với mình, đây chỉ là một con mèo thông minh hơn con mèo bình thường.
Giọng nói của anh có chút run rẩy: "Mày thật sự là... yêu tinh sao?"
Khuyết Chu gật đầu không có ý định giấu diếm, trong thời gian một ngày ngắn ngủi ở chung, Khuyết Chu có thể nhìn ra tính cảnh giác của Cư Hoài cực cao, thay vì để anh tự mình phát hiện, không bằng ngay từ đầu cô ngả bài luôn thì tốt hơn.
Đáng tiếc bây giờ Khuyết Chu không thể nói tiếng người, bởi vì âm thanh của mèo không giống với người, há mồm chuẩn bị nửa ngày cũng chỉ phát ra một tiếng ngắn ngủi: "Meo-"
Mấu chốt là, tiếng kêu này vừa mềm vừa nũng nịu.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, quả thực làm tổn hại hình tượng anh minh thần võ của cô.
Trong mắt Cư Hoài cực kỳ hưng phấn, anh lập tức ôm Khuyết Chu ngồi trên bàn ăn: "Không nghĩ tới mày lại thật sự là yêu tỉnh mèo, vậy tại sao mày lại đi theo tao?”
Bởi vì anh là người của tôi, Khuyết Chu yên lặng trả lời ở trong lòng.
Cư Hoài tự hỏi tự đáp: "Là vì tao đẹp trai, hay vì cảm thấy tao đáng thương? Hoặc mày không muốn nhìn thấy tao chết, cho nên mới cứu tao?"
Ba nguyên nhân này đều tính.
Khuyết Chu nhìn anh, lại đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Cô rất ít khi đói như vậy, cũng rất ít muốn thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình, nhưng hiện tại, nguyên chủ đã gân một tuần không ăn gì khiến cô đói muốn chết.
Cư Hoài cũng thoải mái sờ tới xương sườn của Khuyết Chu, con mèo nhỏ xinh đẹp, màu lông ảm đạm không ánh sáng, nếu không phải cặp mắt kia vẫn đang tỏa sáng, anh sẽ không cảm thấy con mèo nhỏ này thật sự có linh tính.
Anh gắp một miếng thịt đặt trước mặt Khuyết Chu, mèo con há miệng, tao nhã ngậm miếng thịt kia vào trong miệng.
Cũng không bởi vì đói mà không giữ tướng ăn của mình, cực kỳ giống một con mèo quý tộc.
Cư Hoài hứng thú, cơm cũng không ăn, không ngừng đút đồ ăn cho Khuyết Chu.
Cho đến khi Khuyết Chu quay đầu không nhìn đồ ăn mà Cư Hoài gắp tới nữa, Cư Hoài mới nhẹ giọng hỏi: "Ăn no rồi sao?"
Khuyết Chu gật đầu.
"Đồ ăn ngon không?"
Khuyết Chu: "... Meo meo."
Cư Hoài quỷ dị nghe được trong tiếng mèo kêu của cô là tiếng lên án mình.
Anh cười ôm Khuyết Chu vào lòng, dùng khuôn mặt của mình cọ lên mặt của cô.
Thật mềm, rất thíchI
Cọ xong, Cư Hoài mới nhìn trái nhìn phải, sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Trước khi nuôi mèo: Thứ này có gì hay để nuôi, nhàm chán!