Người đàn ông cứ như vậy bị kéo đi, Cư Hoài cũng chuẩn bị kéo Khuyết Chu đi.
Ai ngờ cô gái lại ngồi xuống ghế: "Tôi còn chưa chơi đủ."
Cư Hoài vừa tức vừa buồn cười, mình vì một con mèo nhỏ mà chịu chênh lệch múi giờ chạy tới nơi này, ngược lại con mèo nhỏ này không biết cảm ơn, còn muốn ở đây chơi.
Khuyết Chu quay đầu nhìn anh: "Nếu anh buồn ngủ thì tự về đi ngủ đi."
"Không buồn ngủ, em chơi đi, tôi ngồi đây xem em chơi."
"Thật sự không buồn ngủ sao?" Khuyết Chu nhướng mày hỏi.
Cư Hoài gật đầu: "Thật sự không buồn ngủ."
Anh cũng muốn xem bản lĩnh của con mèo nhỏ này như thế nào?!
Khuyết Chu chơi suốt ba tiếng, trong vòng ba tiếng này, nếu không phải Cư Hoài tận mắt nhìn thấy, anh cũng không thể tin được vận may của một người lại tốt đến như vậy, mặc kệ bài nát cỡ nào, mặc kệ ai chia bài, đến tay Khuyết Chu đều là bài tốt.
Cô có thể nhẹ nhàng thắng được mọi ván bài.
Nếu không phải Khuyết Chu cảm thấy thắng quá nhẹ nhàng, thắng quá nhàm chán, cô cũng không có ý định dừng lại.
Hạt vừng nhỏ cũng choáng váng: "Tỷ tỷ, đây là do tỷ sắp xếp sao?"
"Sắp xếp cái gì?"
"Tỷ dùng linh khí để thắng những ván bài này sao?"
"Đương nhiên không phải." Khuyết Chu cười: "Ta phát hiện ra thể chất của nguyên chủ, nguyên chủ là yêu tinh mèo duy nhất trong rừng rậm Yêu Tinh, thể chất của cô ấy rất may mắn, cho nên làm chuyện gì cũng thấy đơn giản, ví dụ như xếp hàng đợi Thánh Úy khám cho cũng rất dễ.
Mi cũng biết Thánh Úy là bác sĩ Trung y nổi danh, người ta xếp hàng dài cũng không đến lượt, nhưng chỉ cần ta đến xếp hàng thì không tới mấy người đã tới lượt.
Mi ngẫm lại mà xem, từ khi rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh, có phải ta đều rất may mắn đúng không?"
Lúc này hạt vừng nhỏ mới phát hiện ra hình như là như vậy.
Nó hâm mộ muốn chết: "Còn có loại thể chất này sao?"
"Đương nhiên là có rồi, giống như Kỳ Lân có thể tượng trưng cho điềm lành, tương truyền chỉ cần có thú Kỳ Lân ở bên người, làm chuyện gì đều tạo nên công lao to lớn.
Ta đoán nguyên chủ có huyết thống với Kỳ Lân cho nên Yêu Vương mới đặt yêu đan lên trên người một yêu tinh mèo như nguyên chủ, mà chỉ có Hồ tộc mới có thể vây nguyên chủ ở trong rừng rậm Yêu Tỉnh, lợi dụng linh khí trên người cô ấy."
Nói lung tung một đống lớn, hạt vừng nhỏ tổng kết ra một điểm... quá nhiều âm mưul
Cư Hoài nhìn vẻ mặt không còn cảm thấy thú vị của Khuyết Chu, xoa xoa đầu cô: "Chơi đủ rồi?"
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Đủ rồi."
Tử Tức đánh bạo mở miệng: "Lão đại, đây thật sự là... Tiểu Bạch sao?"
Khuyết Chu quay đầu nhìn anh ta, đổi ngay đôi mắt hai màu của mình cho anh ta nhìn.
Theo ánh sáng, khi đôi đồng tử dị sắc xuất hiện, Tử Tức thấy đồng tử của cô không giống như của con người, trong nháy mắt đó, da đầu của anh ta bắt đầu tê dại.
Mỹ nữ trước mắt còn mỉm cười với anh ta, hàm răng của cô trở nên bén nhọn, sau đó nhanh chóng rút đi.
Tử Tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng ngắc.
Khuyết Chu cười với anh ta: "Lá gan của anh nhỏ như vậy sao?"
"Tôi tôi tôi tôi... tôi..."
Cư Hoài thấy Khuyết Chu thay đổi đôi mắt thật của mình, theo bản năng che mắt của cô lại, cau mày nói: "Cẩn thận một chút, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt."
"Được..." Khuyết Chu mềm giọng đáp lại, khuôn mặt giống ngự tỷ kia có chút ý làm nũng làm Cư Hoài cảm thấy hình như cơ thể mình có chút không thích hợp.
Anh ho nhẹ hai tiếng: "Trong khoảng thời gian này em đã chạy đi đâu?" Ba người lên xe, địa điểm đi đến là nhà của Cư Hoài.
Khuyết Chu thành thật trả lời: "Đi tìm mấy đại yêu khác, tôi tránh né truy sát mới đi ra ngoài, hiện tại những người đó hẳn là đã đuổi tới, anh hẳn đã thấy có người đàn ông khác vào nhà của mình, tôi cũng không thể ngồi không chờ chết."
"Sao em không nói với tôi?"
"Nói với anh?" Khuyết Chu che miệng cười đến run rẩy, bỗng nhiên cô một tay chống ở trên ghế, dán người vào ngực Cư Hoài, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở đan vào nhau trong nháy mắt.
Giọng nói của cô trở nên mập mờ: "Bảo bối, chúng tôi là yêu, kẻ thù cũng là đại yêu có thể dời núi lấp biển, anh muốn giúp tôi như thế nào?"
Cư Hoài nói: "Tôi có súng, còn có vũ khí khác."
Khuyết Chu càng cười vui vẻ hơn: "Những thứ kia không có sát thương gì đối với chúng tôi, trừ khi đại yêu đó đã bị thương, nếu không có dù anh lái máy bay chiến đấu tới cũng không thể xuyên qua kết giới của chúng tôi được, những sát thương mà anh bắn ra sẽ bắn ngược trở về phía anh."
Cư Hoài im lặng.
Đương nhiên anh biết yêu tỉnh rất lợi hại.
Nhưng khi chuyện này phát sinh trên người mình, anh vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Cho đến khi xe chạy vào trong đường hầm không một bóng người.
Khóe miệng Khuyết Chu mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau đó tay hơi nâng lên, Cư Hoài nhìn thấy ánh sáng màu đỏ đậm trong lòng bàn tay của cô.
Ngay sau đó, chiếc xe vốn đang chạy trên mặt đất chậm rãi bay lên không trung.
Tử Tức sợ tới mức trừng to hai mắt, trong lúc nhất thời không biết mình nên giãm lên phanh hay là buông ra.
"Di chuyển một chiếc xe đối với tôi mà nói là dễ như trở bàn tay chớ nói chỉ là khống chế hành động của người khác, quả thật tôi cứu anh là có tâm tư khác, tôi nhận ra anh không phải là người bình thường, cũng biết nhất định anh sẽ đưa tôi về dưỡng thương với mình, trong khoảng thời gian tôi ở nhà của anh, vết thương của tôi cũng lành, việc này coi như là anh báo đáp ơn cứu mạng của tôi."
Hạt vừng nhỏ ai da một tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ nói vậy làm nam chính đau lòng rồi!"
Trong mắt Cư Hoài hiện lên một tia u ám, anh cắn răng hỏi: "Mạng của tôi không dùng để chăm sóc cho em."
"Nhưng tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi."
"Cho nên bây giờ em muốn làm gì, lại muốn rời đi sao?"
Khuyết Chu cười: "Đương nhiên, tôi còn chuyện phải làm, chờ tôi làm xong, tôi sẽ..."
"Em không được đi." Cư Hoài cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nổi điên, chắc là vì anh cực khổ lắm mới tìm được Khuyết Chu, nhưng người này không quan tâm gì đến anh mà chỉ muốn rời đi.
Anh không cam lòng: "Không được đi, em muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ khi ở bên cạnh tôi, em không thể làm được sao?"
Khuyết Chu ồ lên một tiếng, lại ngồi thẳng người.
Chiếc xe lơ lửng rời khỏi đường hầm lại rơi xuống mặt đất: "Hình như cũng có chút đạo lý, thân phận của anh ở thế giới loài người rất lợi hại, nếu tôi ở bên cạnh anh, quả thật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Cư Hoài gật đầu: "Vậy em còn muốn đi đâu nữa?"
Khuyết Chu nhíu mày: "Nhưng tôi không muốn lợi dụng anh để làm việc cho tôi, tôi chỉ thuận tay cứu anh mà thôi, đây không thể là lý do để tôi lợi dụng thân phận của anh mà muốn làm gì thì làm được."
Tử Tức ngồi ở vị trí ghế lại nhìn qua gương chiếu hậu.
Nhìn thấy sắc mặt đen như đít nồi của lão đại, anh tức giận đến mức nói không nên lời, đột nhiên anh ta cảm thấy quả nhiên yêu tình mèo này có chút không tâm thường.
Tam quan của yêu tinh mèo này làm cho lão đại tức giận.
Cư Hoài hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tay cuộn thành nắm đấm muốn ngăn chặn cơn giận trong lòng, sau đó chậm rãi mở mắt ra: "Tôi không ngại."
"Nhưng tôi để ý."
"Em cần gì phải để ý? Em ở nhà tôi! Tôi không ngại khi bị em lợi dụng!" Cư Hoài gần như rống lên.
Gào xong mới thấy cô gái híp mắt cười nhìn mình.
"Bảo bối, tức giận như vậy làm gì?"
Cư Hoài hừ một tiếng: "Đừng gọi tôi là bảo bối, nếu em thật sự coi tôi là bảo bối, tại sao vẫn muốn đi?"
"Được được được, không đi, tôi không đi, anh đừng nóng giận."
Tử Tức: Rốt cuộc ai mới là lão đại? Ai mới là đại lão? Đã đến lúc xem xét ôm một cái đùi khác rồi!