"Chị, bây giờ chị có nghĩ tới việc bắt đầu một mối tình mới không?"
"Cậu hỏi tôi như vậy... Là muốn bắt đầu một mối tình mới với tôi?"
Giống như mặc kệ cậu hỏi thế nào, Khuyết Chu luôn có thể đá lại vấn đề nan giải này sang cho mình, nhưng Yến Thanh không cách nào xác định, Khuyết Chu chỉ là muốn chơi đùa, hay là thật sự muốn bắt đầu.
Thậm chí còn chưa bắt đầu, cậu cũng đã lo được lo mất.
"Là như tôi nghĩ sao? Đúng không chị?"
"Cậu nghĩ thế nào làm sao tôi biết được?"
Bàn tay đan xen chảy ra mồ hôi dính dính, nhưng Yến Thanh vẫn không muốn buông tay, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu càng nắm càng chặt.
Dường như cô lại đứng sát bên cậu hơn một chút, cánh tay mềm mại, thân thể mềm mại.
Còn có giọng nói mềm mại của cô.
Hơi thở dường như đều phun lên trên mặt Yến Thanh, làm cậu nhịn không được run rẩy một chút.
Khuyết Chu dán vào lỗ tai cậu hỏi: "Cậu có thích tôi không? Chắc đã thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên đúng không?"
Từ trước đến nay cô không phải là một người thích quanh co lòng vòng, nếu Yến Thanh đã không nhịn được, cô cũng không cần phải cất giấu dục vọng trong lòng mình.
Làm cường giả phải che dấu chưa bao giờ là phong cách của Khuyết Chu cô.
Hô hấp của Yến Thanh sắp bao phủ trong hơi thở của Khuyết Chu.
Trái tim của cậu giờ phút này bị Khuyết Chu hoàn toàn khống chế.
"Chị... Chị phát hiện rồi!"
"Ngay lần đầu gặp mặt."
Lúc Khuyết Chu vừa vào cửa, Yến Thanh đã nhìn thấy cô, trong nháy mắt đó, dục vọng muốn có được tràn ngập trong đầu cậu.
Người khác đều cho rằng cậu là một ca sĩ vô hại có chút tính cách cổ quái, vì thế này nó thành thân phận tốt nhất để cậu ngụy trang chính mình.
Cậu giấu đi toàn bộ mặt tối của mình, từng chút từng chút, tra xét tin tức của Khuyết Chu.
"Đêm đó ở trên ban công, em cũng cố ý xuất hiện, còn có ở cửa hàng tiện lợi, em biết chị có mang theo điện thoại di động... Chị, thật ra chị cũng cảm thấy hứng thú với em, đúng không?”
Giọng nói Yến Thanh cực kỳ dễ nghe, cậu đè nén ác ma ở sâu trong nội tâm mình, ở trước mặt Khuyết Chu lại biểu hiện như một con chó nhỏ trung thành.
Khuyết Chu nhướng mày mỉm cười: "Người có thể làm cho tôi hứng thú ở giới giải trí... Có rất nhiều."
"Không được! Chị, bọn họ đều không thích chị."
"Cậu mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tốt nghiệp, biết cái gì gọi là thích không? Tôi lớn hơn cậu bảy tuổi, nói không chừng, chờ mười năm sau cậu sẽ cảm thấy tôi tuổi già sắc suy..."
"Quyết không có khả năng đó!"
Yến Thanh có chút gấp gáp, cậu không hề nghĩ ngợi ôm lấy eo Khuyết Chu, ngón tay cậu rất thon dài, eo Khuyết Chu lại rất nhỏ.
Chỉ cần một cánh tay có thể ôm toàn bộ cơ thể Khuyết Chu vào lòng.
Khuyết Chu rũ mắt nhìn thoáng qua, giờ phút này gần trong gang tấc.
Bàn tay còn lại của Yến Thanh giữ chặt gáy Khuyết Chu, giọng nói lo lắng của cậu có chút thành kính: "Chị, em sẽ theo đuổi chị mười năm, mãi cho đến khi chị đồng ý mới thôi." "Mười năm... Vậy tôi cũng đã ba sáu tuổi rồi, khi đó cậu mới hai chín, người trong nhà ngươi sẽ đồng ý sao?"
"Đây là chuyện của em, chuyện của em bọn họ không quản được."
"Cậu thích tôi như vậy sao? Thời gian chúng ta quen nhau hình như cũng không lâu lắm."
Yến Thanh cảm thấy mình sắp chết.
Cậu cảm thấy mình giống như một con diều, đầu dây kia bị Khuyết Chu túm ở trên tay, lúc xa lúc gần: "Rất thích chị, cực kỳ cực kỳ thích chị, thích chị đến không chịu được..."
"Thích bao nhiêu?" Khuyết Chu giơ tay, ôm lấy cổ Yến Thanh, cô kiếng chân, thổi một hơi ở bên môi Yến Thanh, còn có mùi rượu: "Cậu phải phải chứng minh cho tôi xem chứ!”
Đóa hoa xinh đẹp biến thành hoa anh túc, Yến Thanh hít sâu một hơi, vòng tay càng siết chặt hơn: "Chị, chị đừng... Đừng câu dẫn em nữa."
"Không cho tôi câu dẫn cậu? Hửm?"
"Không phải... Em..."
Khuyết Chu nghe thấy nhịp tim kịch liệt của Yến Thanh, cô bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười quanh quẩn trong núi, có vẻ rất thanh thúy, cực kỳ giống yêu tinh trong núi.
Trong lòng trống rỗng, Khuyết Chu nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Yến Thanh, cô lại xách váy đi lên: "Không đùa nữa, chờ cậu lớn lên rồi nói sau."
Yến Thanh lập tức có chút ủy khuất, vội vàng đi theo.
Cậu rõ ràng sắp hai mươi tuổi, sao lại chưa trưởng thành được?
Trong tay dường như còn lưu lại cảm xúc mềm mại bên hông của Khuyết Chu, một lúc lâu cậu mới thu hồi lại cảm xúc, nhưng trái tim vẫn không thể nào đập lại như bình thường.
Hai người leo hơn ba giờ mới lên tới đỉnh núi.
Đã rạng sáng, trên đỉnh núi có chút lạnh, Yến Thanh muốn cởi áo khoác của mình ra cho Khuyết Chu, lại phát hiện người phụ nữ giống như một chút cũng không cảm giác lạnh.
Từ trên núi nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy thành phố này đèn đuốc sáng trưng.
Ánh trăng trên đỉnh đầu và ánh đèn thành phố rất sáng, cũng đủ chiếu sáng bọn họ.
Khuyết Chu tìm một nơi tương đối bí mật, nếu không buổi tối người leo núi để ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm sẽ rất nhiều, bọn họ rốt cuộc vẫn là nhân vật của công chúng, vẫn phải tránh đi một chút.
Nơi này giống như một vách núi, đi về phía trước vài bước chính là vực sâu vạn trượng.
Phía sau là cây cối và cỏ dại.
Kỳ quái chính là, bãi cỏ vốn nên ướt át trên núi lại trở nên khô ráo mềm mại.
Hơn nữa vừa vặn có hai tảng đá rất lớn rất bằng phẳng.
Hạt vừng nhỏ: Thật ghen tị nam sinh có hai mặt này, vừa rồi nó trơ mắt nhìn đại lão dùng linh khí biến nơi này thành như vậy.
Khuyết Chu cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, tựa vào trên cây bên cạnh, trong nháy mắt cô dựa vào, nhánh cây kéo dài xuống trong bóng tối, vừa vặn nâng eo Khuyết Chu, có thể khiến cô hoàn toàn dựa gọn ở trên cây.
"Tôi muốn ngủ một lát, cậu có muốn ngủ một lát không?"
Yến Thanh lắc đầu: "Em không ngủ được."
"Đã gần ba giờ rồi, còn không ngủ được à?"
"Ừ, em đang suy nghĩ một chuyện."
"Nghĩ chuyện gì?" Khuyết Chu thả lỏng một chút, giọng nói cũng có vẻ lười biếng hơn rất nhiều.
Yến Thanh cảm thấy Khuyết Chu chắc chắn không biết giờ phút này mình mê người cỡ nào.
Chiếc váy đỏ rực kia còn có tư thái lười biếng của cô.
Điện thoại di động của cậu tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối.
Yến Thanh nhỏ giọng nói: "Chị ưu tú như vậy, em có thể theo đuổi chị mười năm, nhưng không biết trong vòng mười năm này, có phải chỉ có một mình em theo đuổi chị không?”
Khuyết Chu ngăn cậu lại: "Có người theo đuổi cũng không phải vấn đề của tôi mà?!"
Yến Thanh càng ủy khuất: "Không phải vấn đề của chị, nhưng chị, em cũng ở trong giới giải trí, em không muốn bị một số người làm phiền, em có thể chụp một tấm ảnh với chị không? Em muốn đăng weibo, nói em đang theo đuổi một người."
Không đợi Khuyết Chu trả lời, cậu lại nhanh chóng bổ sung: "Em chỉ chạm vào tay chị thôi có được không? Xin chị đấy, chị!"
Một tiếng "Chị" kia, ngọt không chịu được.
Khuyết Chu thỏa hiệp: "Được, chiều theo cậu vậy."
Cô vươn tay, cố ý không nhìn ý cười đã thực hiện được của Yến Thanh.
Sau đó, Yến Thanh đặt tay mình bên cạnh tay Khuyết Chu, ngón tay thiếu chút nữa là có thể chạm vào nhau.
Cậu ấn nút chụp, trong đêm tối, tay của hai người đều cực kỳ đẹp mắt.
Yến Thanh vui vẻ đăng weibo, sau đó tắt điện thoại di động.