Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 280: Làm mèo của anh (25)



Hạt vừng nhỏ cười ha ha trong không gian hệ thống.

Trước kia xem tiểu thuyết, nó ghét nhất hành vi và mấy lời nói của Bá đạo tổng tài, nhưng hiện tại, nam chính nói những lời của Bá đạo tổng tài này, nó lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Lại nhìn vẻ mặt của nam chính, nó càng sảng khoái hơn.

Lúc tra ra được hành tung của Khuyết Chu, Tần Dĩ Nam cũng thuận tiện tra xét thân phận của Cư Hoài.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cư Hoài, biết người này có thân phận không đơn giản.

Một đôi tay thon dài xinh đẹp chặn ánh mắt của Cư Hoài, chỉ còn lại ánh sáng trong kẽ tay lộ ra, Cư Hoài không thể nhìn thấy Tân Dĩ Nam nữa.

"Đừng nhìn hắn, nhìn thôi cũng thấy cũng phiền." Khuyết Chu thở dài, thật sự không nhìn Tần Dĩ Nam nữa.

Trong nội dung cốt truyện, mỗi lân Tần Dĩ Nam ở trước mặt Tử Ương đều có tư thái không kém nguyên chủ là bao.

Hắn biết Tử Ương không thích nguyên chủ, cho nên lúc Tử Ương xuất hiện thì thái độ của Tần Dĩ Nam đối với nguyên chủ đều cực kỳ lạnh lùng.

Tần Dĩ Nam thích nhất là che mắt Tử Ương rồi nói: Đừng nhìn, nhìn thấy em sẽ phiền.

Khi đó nguyên chủ tự an ủi mình, là Tân Dĩ Nam sợ mình bị Tử Ương bắt nạt, Tần Dĩ Nam cũng nói câu đó với nguyên chủ.

Nhưng cụ thể là lời thật lòng hay giả dối thì chỉ có một mình Tần Dĩ Nam mới biết.

Khuyết Chu ngước mắt nhìn Cư Hoài, trong đôi mắt nghiêm túc của cô đều là vẻ cưng chiều, loại ánh mắt này trước kia Tân Dĩ Nam chưa bao giờ nhìn thấy.

Chỉ thấy ánh mắt sùng bái nhìn mình mà thôi.

Ánh mắt cưng chiều khiến Tần Dĩ Nam đau đớn, sắc mặt hắn trắng bệch đi vài phần.

Ngọc Điệp nói: "Bây giờ đúng là tiểu bạch kiểm rồi."

Hạt vừng nhỏ: "Cười chết tôi rồi!"

"Tiểu Chu, em vẫn còn trách anh sao?" Giọng Tần Dĩ Nam vô cùng đau khổ như mình đã bị cô làm tổn thương, hắn nhìn Khuyết Chu như cô là người mà hắn yêu nhất trên thế giới này.

Đây đều là vẻ ngụy trang của hắn, Khuyết Chu nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù bây giờ hắn hối hận chỉ vì từng có một người từng tin tưởng hắn vô điều kiện, chỉ đi theo phía sau hắn, nhưng cô đã ôm ấp người khác ngay trước mặt hắn, điều này làm cho Tần Dĩ Nam không thể tiếp nhận được.

Mặc dù thật sự là hắn thật lòng, nhưng nguyên chủ đã không còn, đương nhiên Khuyết Chu cũng không thèm quan tâm.

Khuyết Chu vẫn như người không xương tựa vào vai Cư Hoài: "Lúc trước anh và Tử Ương hôn nhau trước mặt tôi, tôi có chút không chịu đựng được, bây giờ tôi đã rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh, các người nên vui vẻ mới đúng chứ?! Hơn nữa tôi cũng tìm được người mà tôi thích, chẳng lẽ anh không nên vui vẻ cho tôi sao?"

"Anh ta là người, em là yêu!!" Tân Dĩ Nam đột nhiên không khống chế được mở miệng nói.

Mà khi hắn nói xong, Khuyết Chu và Cư Hoài gần như đồng thời mở miệng: "Tôi không quan tâm."

Cả người Cư Hoài chấn động và khiếp sợ vì sự ăn ý của hai người, giờ khắc này, dường như anh cảm nhận được mối liên hệ nào đó giữa mình và Khuyết Chu, loại liên hệ này nhìn không thấy sờ không được nhưng có thể cảm giác được, nó ẩn giấu ở trong lòng, ở trong linh hồn và thân thể của anh.

Khuôn mặt Tần Dĩ Nam bây giờ giống như một cái đĩa pha màu, bị tức giận đến mức đỏ bừng, rất nhanh lại trắng bệch như tờ giấy.

Thấy Khuyết Chu rúc vào lòng người khác, điều này làm cho hắn đau khổ không chịu nổi.

Rõ ràng kiếp trước cô muốn ở cùng với hắn, rõ ràng nói thích hắn nhất.

Cuối cùng lúc chết đi, ánh mắt của cô cũng không trách gì hắn.

Tại sao bây giờ lại biến thành như bây giờ?

Trong đầu Tần Dĩ Nam hiện lên một suy đoán có khả năng nhất, hắn thử dò hỏi: "Tiểu Chu, có phải em biết kết cục của mình là gì rôi không?"

Khuyết Chu cười khẽ: "Biết hay không quan trọng như vậy sao?"

Cô không trực tiếp trả lời, nhưng Tần Dĩ Nam như bị một cái búa đập vào đầu trước mặt hắn là một mảnh đen kịt.

Tiểu Chu... cũng trọng sinh sống lại!

Như vậy có thể giải thích vì sao tính cách của cô lại thay đổi như vậy, vì sao cô lại muốn trốn khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh, vì sao lúc nhìn thấy hắn lại tỏ vẻ khinh thường, những sự yêu thích trước kia cũng tan thành mây khói.

Tần Dĩ Nam nghẹn một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

"Ting... ting..." Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, mãi cho đến khi tiếng chuông sắp tắt, Ngọc Điệp mới nhanh tay lẹ mắt lấy điện thoại trong túi của Tần Dĩ Nam lấy ra, nhấn nút nghe.

Tần Dĩ Nam như người mất hồn, ánh mắt trống rỗng.

Đầu bên kia điện thoại, giọng một người phụ nữ vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng rống giận: "Tần Dĩ Nam! Cậu đắc tội ai không được sao? Tại sao lại đắc tội với Cư Hoài, cậu có biết bản lĩnh của anh ta lớn bao nhiêu không?"

Tần Dĩ Nam không nói gì.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu mau trở về đăng bài công khai xin lỗi đi, nếu không cậu đừng hòng lăn lộn trong cái nghề này nữa!"

Cuối cùng Tần Dĩ Nam mới có phản ứng.

Ánh mắt hắn tập trung trên người Khuyết Chu và Cư Hoài, không nói một lời nào cúp điện thoại, sau đó đứng dậy.

Hắn không dám nhìn vào mắt Khuyết Chu, vừa rồi giọng nói của Tần Dĩ Nam phẫn nộ cỡ nào, hiện tại giọng nói lại mềm mại đến cỡ đó: "Lúc trở về tôi sẽ xin lỗi.

Tiểu Chu, anh biết bây giờ những gì anh nói em sẽ không tin, nhưng em yên tâm, anh sẽ làm cho em tin anh.”

"Mau cút đi!" Những lời này là Cư Hoài nói, nếu không phải có Khuyết Chu ở đây, bây giờ anh muốn dùng một phát súng bắn chết người này.

Ánh mắt Tần Dĩ Nam đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Cư Hoài như muốn giết mình: "Tiểu Chu chỉ coi anh như một cầu nối, đừng tưởng rằng mình hay ho lắm.

Giữa tôi và Tiểu Chu có trăm năm tình cảm, loại người không thể sống đến một trăm tuổi như anh không thể so sánh được đâu.

Sớm muộn gì Tiểu Chu cũng sẽ trở về bên cạnh tôi."

Đột nhiên trong căn phòng bắt đầu nổi gió.

Sau khi cơn gió biến mất, bóng dáng của Tần Dĩ Nam cũng biến mất.

Ngọc Điệp tức giận đập chén trà xuống mặt bàn: "Vốn cho rằng Cư Hoài đã đủ phiền, bây giờ người vừa tới lại càng phiền, sao đàn ông lại phiền như vậy chứ?!"

Bác sĩ Thánh: "Tôi...

Ngọc Điệp: "Bác sĩ Thánh là người già rồi, không tính."

Bác sĩ Thánh: "...?"

Đầu ngón tay Khuyết Chu vẽ một vòng quanh lòng bàn tay Cư Hoài, dịu dàng hỏi: "Tin rồi sao?"

"Tin cái gì?"

"Lời Tân Dĩ Nam vừa nói."

Cư Hoài lắc đầu: "Không tin, Triệu Dục nói với tôi, thích một người mà không có bất kỳ sự tín nhiệm nào với cô ấy thì không thể gọi là thích, bây giờ tôi còn đang trong giai đoạn theo đuổi em, càng không thể tin tưởng lời của một người còn xem tôi là tình địch được.

Anh ta có chút giống tôi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nếu là tôi, có thể tôi cũng sẽ hèn hạ như anh ta, cho nên tôi rất may mắn."

Đây là lần đầu tiên Cư Hoài cảm thấy mình may mắn.

Khuyết Chu cười: "Còn cảm thấy mình may mắn sao?"

"Ừ." Cư Hoài gật đầu: "Nếu em không thích tôi, tôi cũng sẽ đau khổ như anh ta.

Vì em chọn tôi nên tôi mới cảm thấy may mắn."

Anh nói rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, giống như đang bày tỏ với cô vậy.

Trong mắt Khuyết Chu lóe ra ánh sáng, ngửa đầu hôn lên cổ anh: "Thêm điểm."

Khóe miệng Cư Hoài lại nhếch lên.

Anh đúng là may mắn hơn!

Cư Hoài kêu người đến phòng tạp vật trong sân bay cứu Lý Diên Thừa thật ra.

Làm ảnh đế, sức ảnh hưởng của Lý Diên Thừa trong làng giải trí lớn hơn Cư Hoài.

Tần Dĩ Nam trở về công khai xin lỗi Cư Hoài, ngay sau đó Lý Diên Thừa trực tiếp gửi một thư mời của luật sư kiện Tần Dĩ Nam, lý do là ghen tị đánh đập, còn đưa ra bằng chứng từ đơn khám bệnh của bệnh viện.

Trong nội dung cốt truyện, tu vi của Tần Dĩ Nam có thể tăng nhanh là có một phần sau khi trở thành minh tinh và có được sức mạnh tín ngưỡng của nhân loại.

Nhưng hiện tại, sức mạnh tín ngưỡng biến mất, đang không ngừng cắn trả Tần Dĩ Nam...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.