Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 281: Làm mèo của anh (26)



Khi đó nguyên chủ bị nhốt ở trong nhà, còn sự nghiệp của Tần Dĩ Nam ở thế giới con người lại phát triển như mặt trời ban trưa.

Nguyên chủ vì Tần Dĩ Nam cung cấp không biết bao nhiêu linh khí và tu vi, nhưng đổi lại chỉ nghe được một từ "em gái" từ Tần Dĩ Nam.

Mà Tử Ương là vị hôn thê được công khai trong sự nghiệp của anh.

Lúc ấy nguyên chủ ở nhà, khoảng thời gian đó biểu hiện của cô ấy cũng không tệ lắm, phạm vi hoạt động từ một căn phòng nhỏ mở rộng đến phòng khách, cô ấy học được cách xem tỉ vi, nhưng lúc ấy, nguyên chủ còn ôm một tia ảo tưởng và hy vọng lại nhìn thấy Tần Dĩ Nam và Tử Ương trên tỉ vi.

Hai người tay nắm tay nhìn nhau cười, trong mắt tràn ngập hai chữ hạnh phúc.

Điều này làm cho nguyên chủ hoàn toàn tuyệt vọng.

Mà hiện tại, có Lý Diên Thừa và Cư Hoài, Tần Dĩ Nam căn bản cũng không có khả năng trở thành đỉnh lưu giống như trong nội dung cốt truyện.

Thông báo vừa phát ra, fan của Lý Diên Thừa bắt đầu nổi giận.

Bản thân của Tần Dĩ Nam đang trong thời kỳ thăng tiến, vừa mới phát hành hai ca khúc mới, nhưng phản ứng không tính là tốt lắm.

Chỉ dựa vào khuôn mặt và dáng người mới thu hút fan.

Trong nội dung cốt truyện, hắn tham gia một chương trình giải trí, trong chương trình giải trí nhanh chóng thu hút vô số fan hâm mộ, dựa vào thân phận yêu tinh của hắn làm nhiệm vụ trong núi như cá gặp nước, còn dễ dàng thân cận với các loại động vật nhỏ, được gọi đùa là hoàng tử Disney đang lẩn trốn.

Hiện tại Cư Hoài ở trong nghề buông lời tàn nhẫn, tuy rằng sản nghiệp của Cư Hoài ở giới giải trí không tính là nhiều, nhưng tên của anh chính là chiêu bài, đại đa số ông chủ ngành giải trí cũng không muốn chạm vào Cư Hoài, một người mới vừa vào giới giải trí và sát thân Cư Hoài, lựa chọn ai là chuyện quá rõ ràng.

Tần Dĩ Nam tạm thời bị đình chỉ tất cả hoạt động, Lý Diên Thừa ở giới giải trí nhiều năm như vậy cũng không phải lăn lộn một cách vô ích.

Là một người có huyết thống bán yêu, tuy rằng không có yêu lực gì, nhưng ba mẹ anh ta có yêu lực.

Mẹ của Lý Diên Thừa là bán yêu, ba là một con chim sẻ.

Ông bà ngoại của anh ta theo thứ tự là hoa lan và cây hòe, nhưng căn cứ vào việc miêu tả của Lý Diên Thừa, anh ta không biết ông bà đã đi đâu du lịch, đã phi thăng hay là tử vong.

Dù sao Lý Diên Thừa cũng chưa từng gặp ông bà nội và ông bà ngoại của mình.

Nhưng anh ta cũng cung cấp một tin tức vô cùng có giá trị... bà ngoại của anh ta là một nhân loại, ông ngoại vì có thể vĩnh viễn ở cùng bà ngoại nên tìm biện pháp trở thành một con người, hoặc để cho bà ngoại có huyết thống bán yêu, kết quả là rất thành công.

Điều này làm cho Khuyết Chu có chút đầu mối.

Lý Diên Thừa ngồi trên sô pha nhà bác sĩ Thánh, ho nhẹ một tiếng: "Khuyết Chu tiểu thư muốn biến thành người sao?"

Anh ta hỏi Khuyết Chu, so với Tân Dĩ Nam giả vờ nho nhã, Lý Diên Thừa thật sự khiến người ta nhớ tới ba chữ... Mộc Xuân Phong.

"Tôi có thể liên hệ với ông bà ngoại của tôi, nhưng mà gần đây ba mẹ tôi cũng đụng vào mấy con hồ yêu mà mình không quen biết, nhưng cũng gặp phải hai con hồ yêu mà bọn họ quen biết.

Ba mẹ tôi đã 1800 tuổi, nếu là người quen của bọn họ thì hẳn là người có cấp bậc trưởng lão ở bên trong Hồ tộc, bọn họ nghi ngờ nên đã lén lút vào bên trong rừng rậm Yêu Tinh để dò xét, đột nhiên phát hiện ra linh khí vô cùng nồng đậm của rừng rậm đang dần dần mất đi."

Lý Diên Thừa nói xong lại nhìn Khuyết Chu: "Ngay sau khi Khuyết Chu tiểu thư rời đi, bọn họ hạ lệnh truy bắt ngài, nhưng lệnh truy bắt cũng rất kỳ quái, không cho phép thương tổn đến ngài, phải bắt sống, tôi cảm thấy... rất kỳ quái."

Cư Hoài vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Cái gì mà rừng rậm, tôi lập tức đi san bằng nó thành cái bình địa."

Khuyết Chu thiếu chút nữa bật cười: "Anh là tổng giám đốc, sao lại lỗ mãng như vậy?"

"Tôi không muốn lỗ mãng, nhưng đối phó với kẻ vô lại, có đôi khi không lỗ mãng là không được." Cư Hoài nói xong khiến đại não của Khuyết Chu đột nhiên nổi lên một biện pháp.

Khóe miệng cô nhếch lên: "Cảm ơn đại minh tinh, trước tiên anh liên hệ cho ông bà ngoại của anh hỏi giúp tôi một chút, việc linh khí trong rừng rậm dần mất đi có liên quan đến tôi.

Gần đây hình như tôi cảm thấy mình không thể duy trì được hình dáng con người lâu hơn nữa, trong thân thể tôi có một lực lượng muốn phong ấn lực lượng của tôi lại, lúc trước ở trong rừng rậm, tôi có tu luyện thế nào cũng không thể hóa thành hình người, bởi vì rừng rậm... như đang hấp thu linh khí của tôi."

"Cái gì?!"

Mấy người đều vạn phần khiếp sợ.

Bác sĩ Thánh cầm lấy tay Khuyết Chu, yêu khí nhanh chóng tiến vào bên trong thăm dò thân thể cô.

Thấy cô không chút bài xích nào, ông thành công tiến vào đan điền, cảm thấy hình như có một tầng bảo vệ nào đó đang bao bọc lấy đan điền của cô, làm cho đan điền không thể nào thông khí, càng không có cách nào hấp thu linh khí một cách tốt nhất được.

Nhưng ngay sau đó, ông lại cảm thấy kinh mạch của Khuyết Chu có một chỗ đứt đoạn, nhưng kinh mạch kia vốn không nên xuất hiện trên thân thể của cô.

Kinh mạch này giống như là bị người khác mạnh mẽ nhét vào, giống như một sợi dây liên kết với một thứ khác.

Thánh Úy hành nghề y nhiều năm, trước kia tin tức mạng lưới giao thông không phát triển như bây giờ, ông không chỉ xem bệnh cho bệnh nhân mà còn chữa thương cho yêu tỉnh.

Khám cho nhiều yêu tỉnh và nhân loại như vậy, nhưng ông chưa bao giờ gặp phải tình huống như Khuyết Chu.

Ông cau mày nhìn Khuyết Chu: "Cô phát hiện từ khi nào?"

“Cách đây không lâu."

"Lúc trước... sao cô tới được đây?"

Khuyết Chu thản nhiên nói: "Thật ra cuộc sống của tôi cũng tạm ổn, không khó khăn như mọi người tưởng tượng, nhưng mà con gái tộc trưởng Hồ tộc thường xuyên bắt nạt tôi, nếu không có cô ta, chắc là bây giờ tôi còn ngây ngô vui vẻ sống trong rừng rậm Yêu Tinh."

Nguồn gốc đau khổ của nguyên chủ đều là Tân Dĩ Nam và Tử Ương.

Không có bọn họ, mặc dù nguyên chủ vĩnh viễn không hóa hình, cô ấy cũng có thể vô ưu vô lo sống trong rừng rậm.

Thánh Úy rất đau lòng, trong mắt ông hiện lên hận ý, Khuyết Chu rất ít khi nhìn thấy hận ý trong mắt ông, bình thường cô đều thấy ông vô dục vô cầu như một lão hòa thượng vậy.

Ngọc Điệp cũng trêu chọc ông, nếu tu vi có thể tăng nhanh, bây giờ chắc đã sớm phi thăng rồi.

Hắn là nghĩ tới vợ của mình, giọng nói của ông đều mang theo phẫn nộ: "Hồ tộc khinh người quá đáng."

"Không sao đâu, đều qua cả rồi, bây giờ hẳn Tần Dĩ Nam cũng đã làm phản, bản thân hắn là trợ thủ đắc lực nhất của Hồ tộc, hiện tại hắn không ở bên cạnh tộc trưởng, phỏng chừng Hồ tộc sẽ có một thời gian rất bận rộn, càng về sau bọn họ sẽ phái ra càng nhiều người hơn, đến lúc đó các người nhớ bảo vệ bản thân, mà khi đám người kia rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh, cũng là lúc các người báo thù và phản kích."

"Vậy còn cô?" Lý Diên Thừa hỏi.

Khuyết Chu lười biếng nói: "Tôi ở ngay bên cạnh anh ấy, tôi có linh cảm mình sẽ trở lại dáng vẻ bản thể, đến lúc đó tôi sẽ tận lực tránh đi là được.

Bác sĩ Thánh, phiền ông đưa đồ mà tôi chuẩn bị cho đại minh tinh, tôi và Cư Hoài về về trước đây."

Cô kéo tay áo Cư Hoài, hai người đứng dậy rời đi.

Trong không khí như còn lưu lại mùi thơm trên người cô, Lý Diên Thừa có chút ngây ngốc hỏi: "Cái gì vậy?"

Bác sĩ Thánh phất tay, trên bàn xuất hiện ba cái bình sứ và một quyển sách.

"Đây là... 2"

"Sách tu luyện công pháp và đan dược, đan dược này là đan dược cực phẩm, cậu còn trẻ chắc chưa được gặp Luyện Đan Sư, trở về hỏi ba mẹ cậu sẽ rõ, trong đó cũng có chuẩn bị hai bình cho ba mẹ của cậu."

Bình sứ tản ra mùi thơm và linh khí cũng đủ để cho Lý Diên Thừa khiếp sợ.

Dường như anh ta biết được vì sao Ngọc Điệp và bác sĩ Thánh lại nghe lời Khuyết Chu nói như vậy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.