Thiên Đạo lại bắt đầu cảnh cáo tỷ tỷ, nhưng đây đã là nhiệm vụ thứ bảy mình làm cùng tỷ tỷ, ngay từ đầu nó còn sợ hãi, đến bây giờ thì đã lạnh nhạt xem nhẹ, mỗi lần Thiên Đạo đều phô trương thanh thế cảnh cáo, nhưng tỷ tỷ cũng không vì Thiên Đạo cảnh cáo mà bị thương.
Hai chân Tần Dĩ Nam như nhữn ra, sau khi Khuyết Chu nói ra câu đó, đầu óc của hắn đã trống rỗng.
Âm thanh kia như sấm sét trên trời bổ xuống đầu hắn.
Hắn há miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khuyết Chu cũng sống lại, cô thật sự cũng trùng sinh sống lại.
"Tần Dĩ Nam, thả tôi ra, tôi sẽ không hận anh đến như vậy." Khuyết Chu mở miệng.
Tần Dĩ Nam lập tức lắc đầu điên cuồng rống giận: "Không! Không thể! Anh không thể buông tha cho eml"
"..." Thần kinh người này nắng mưa thất thường vậy?
Hốc mắt hắn đỏ lên, sau khi biết Khuyết Chu cũng sống lại, mặc dù trạng thái có chút phát điên, nhưng vẫn không dám tới gần Khuyết Chu, hắn biết chuyện đời trước mình làm rất quá đáng.
Hắn cần thời gian bù đắp tình cảm giữa mình và Khuyết Chu.
Nhất định có thể bù đắp.
Tần Dĩ Nam thử di chuyển về phía trước một bước nhỏ: "Tiểu Chu, anh biết trước đây mình đã làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng anh cũng đã bị trừng phạt rồi.
Kiếp trước anh cũng chết rất thảm, bây giờ anh có thể bù đắp cho em, chúng ta làm lại từ đầu được không, anh không cần những quyền thế kia nữa, không cần tu vi, chúng ta sống với nhau như một cặp đôi bình thường, như vậy không tốt sao?"
Khuyết Chu: "Không tốt." Nhưng mà câu trả lời của cô hình như không quan trọng lắm đối với Tân Dĩ Nam.
Cô nói xong câu đó, thậm chí Tần Dĩ Nam còn cười cười, sau đó thái độ có chút hèn mọn mở miệng: "Không sao, bây giờ em đã ở nơi này, không phải em nói muốn cùng anh ở một nơi như vậy sao? Chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, qua một thời gian dài, em cũng sẽ tha thứ cho anh."
"..." Cũng may bây giờ cô là một con mèo nên không thể nhìn ra biểu cảm gì.
Nếu không vẻ mặt hiện tại của cô đều là vẻ xem thường như muốn lật trời.
Thế giới này chú trọng nhân quả luân hồi.
Mặc dù nguyên chủ cũng sống lại, nhưng cô ấy cũng vì Tần Dĩ Nam mà chết một lần.
Hết thảy tái hiện lại để không phải dẫm vào vết xe đổ, nguyên chủ đã bởi vì Tân Dĩ Nam mà chết, cho nên cô mới có thể ở nơi này, cũng mặc kệ Tần Dĩ Nam có nói gì đi nữa thì thù hận trong lòng nguyên chủ cũng không có khả năng biến mất.
Nói chuyện với loại người bệnh hoạn này là không thể, cho nên Khuyết Chu lựa chọn không nói lời nào.
Loại thái độ lãnh đạm này làm cho ngực Tần Dĩ Nam càng thêm khó chịu, giống như bị đục một cái lỗ lớn, tiếng gió xuyên qua linh hồn vào trong ngực hắn, làm thế nào cũng không thể lấp đầy linh hồn của hắn được.
Hắn trấn định một chút, trong lòng tự nói với mình, thời gian dài, chỉ cần có thể để Tiểu Chu nhìn thấy quyết tâm của mình, trước kia cô thích mình như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mình.
Tần Dĩ Nam đặt nước trái cây trong tay lên bàn bên cạnh: "Uống nước trái cây này đi, sẽ giúp em chữa trị nội thương trong cơ thể, còn có phong ấn của em cần đi tìm Hồ tộc mới biết được phương pháp.
Tiểu Chu, em ngoan ngoãn một chút thì anh sẽ giúp em giải trừ phong ấn."
Đồng tử Khuyết Chu hơi sáng lên.
Đây mới là nguyên nhân thực sự cô muốn đi theo Tần Dĩ Nam tới đây.
Nhưng Tần Dĩ Nam lại biến biện pháp giải trừ phong ấn trở thành lợi thế của mình, nếu Khuyết Chu không đồng ý ở lại chỗ này với hắn, dựa theo trạng thái tinh thần hiện tại của Tần Dĩ Nam, phỏng chừng hắn thật sự vĩnh viễn cũng sẽ không giúp Khuyết Chu giải trừ phong ấn.
Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Đàn ông thối, sống lại rồi còn làm nhiều chuyện như vậy nữa!"
Nếu thật sự hối hận, hiện tại nên quỳ xuống cầu xin tha thứ mới đúng.
Cầu xin tha thứ như vậy ai sẽ để ý đến hắn chứ!
Khuyết Chu thở dài, bỗng nhiên mở miệng nói: "Bây giờ tôi không có cách nào ở cùng với anh, chỉ cần ở cùng anh, tôi sẽ nghĩ đến những ngày tháng bị anh nhốt ở kiếp trước, tựa như bây giờ vậy."
Cả người Tần Dĩ Nam chấn động.
"Tôi đã rất sợ hãi khi bị anh nhốt, khi anh không có ở nhà, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến kỳ dị."
Mỗi một câu nói của Khuyết Chu đều như trừng phạt hắn.
Giọng nói của cô bình tĩnh, nhẹ nhàng quanh quẩn hang động.
Nhưng chính giọng nói bình tĩnh như vậy mới càng làm cho Tần Dĩ Nam lo lắng.
Điều này đại biểu cho... Khuyết Chu không quan tâm đến tình cảm trước kia của bọn họ, không quan tâm thời gian ở chung nhiêu năm của bọn họ nữa.
Nhưng cô vẫn còn nói: "Khi đó tôi đã suy nghĩ rằng không sao đâu, những gì anh nói tôi đều nghe, kết quả lúc xem TY, thấy anh tuyên bố với bên ngoài rằng anh muốn kết hôn với Tử Ương, hai người nắm tay nhau, cực kỳ xứng đôi trước mặt truyền thông.
Lúc ấy tôi không thể rõ cảm giác của mình là gì, nhưng thật ra ngay lúc đầu khi còn ở trong rừng rậm, anh nói mình muốn kết hôn với Tử Ương, chắc chắn tôi sẽ vui mừng thay anh."
Nói tới đây, cả người Tần Dĩ Nam càng cứng ngắc hơn.
Khuyết Chu muốn để sự thật vỡ nát mở ra trước mặt Tần Dĩ Nam, cô gắn từng chữ: "Anh từng là một người anh trai tốt nhất trong lòng tôi, anh có thể ở bên Tử Ương thì tôi cũng rất vui, nhưng vì sao anh lại nói muốn kết hôn với tôi? Còn bị Tử Ương nghe thấy? Tất cả những đau khổ của tôi, toàn bộ đều vì anh."
Nguyên chủ chưa từng yêu Tần Dĩ Nam.
Chính xác mà nói, là chưa bao giờ đứng trên góc độ của phụ nữ yêu một người đàn ông, nguyên chủ chỉ xem Tần Dĩ Nam như một người anh, chỉ có tình thân và sự cảm kích mà thôi.
Cô ấy thật sự coi Tần Dĩ Nam là anh trai của mình.
Nhưng rõ ràng Tần Dĩ Nam lại không nghĩ như vậy.
Sau khi Khuyết Chu nói xong, sắc mặt Tần Dĩ Nam đều trở nên tái nhợt, hắn không thể tin nhìn chằm chằm Khuyết Chu, đầu tiên là lắc đầu sau đó nói: "Không thể nào... Không... Sao em lại không thích anh được?”
"Thích chia ra rất nhiều loại, tôi vẫn coi anh như là anh trai.
Lúc ấy anh nói với tôi muốn ở bên Tử Ương, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra được cuộc sống khi hai người ở bên nhau, nhưng tôi không nghĩ tới, anh lại có loại tình cảm kia với tôi." Nói tới đây, Khuyết Chu cười khẽ một tiếng.
Dường như Tần Dĩ Nam nhìn thấy sự trào phúng trong đôi mắt xinh đẹp của Khuyết Chu.
Sau đó hắn nghe Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Tôi thật không ngờ anh lại thích một yêu quái mình nuôi từ nhỏ tới lớn.
Tân Dĩ Nam, anh thật biến thái."
Những lời này giống như là kích phát cơ quan nào đó của Tần Dĩ Nam.
Hắn bỗng nhiên như điên vọt tới trước mặt Khuyết Chu, hai tay ôm chân trước của Khuyết Chu, xách cô lên.
Phong ấn trong người kia suýt chút nữa đã được phong ấn lại, nhưng Tần Dĩ Nam đột nhiên cắt đứt.
Khuyết Chu: "..." Quá khó chịu.
Trong mắt Tần Dĩ Nam hoàn toàn tràn ngập hai chữ điên cuồng.
Hắn cười cực kỳ dữ tợn, nhìn chằm chằm Khuyết Chu: "Đúng vậy, anh là một tên biến thái, anh yêu em, trên thế giới này chỉ có một mình anh đối xử tốt với em, em có biết không? Chỉ có mình anh thật lòng với em, em cho rằng cái tên nhân loại kia thật sự thích mình sao? Bây giờ anh ta chấp nhận việc em là yêu tinh, nhưng sau này nếu có người đẹp hơn em thì sao?”
Oa, kiểu pua này cũng rất chi và này nọ
Trùng hợp, lúc Khuyết Chu ở Vô Gian Địa Ngục cũng từng gặp phải vài con ác linh đều là đại sư thích pua như vậy.
Cô ấp ủ một chút cảm xúc, giọng điệu từ sự khinh thường vừa rồi bỗng nhiên trở nên thâm tình: "Sao tôi lại không đối xử tốt với anh được? Bây giờ anh còn ở đây hung dữ với tôi? Ngoại trừ tôi ra, trên thế giới này còn có người thật lòng đối tốt với anh sao?"