"Đậu xanh, tỷ tỷ, Tử Do nói Tử Ương mang thai. Woa, người đàn ông này thật cặn bã, không thích người ta còn có thể cùng người ta..."
"Woa, tra nam gặp Tử Ương rồi, Tử Ương đang cầu xin tha thứ!"
Hạt vừng cố gắng giải thích toàn bộ quá trình, nói xong, đuôi nó vuốt ve cái cằm nhỏ của mình: "Không biết vì sao, nhưng ta cảm thấy tên đàn ông cặn bã kia sẽ không giết Tử Ương."
"Mi đoán không sai." Khuyết Chu mở miệng nói: "Bởi vì trong bụng Tử Ương đã có một đứa bé, hơn nữa kiếp trước không phải Tần Dĩ Nam không thích Tử Ương, hắn thích cô ta."
"Hả?" Hạt vừng nhỏ khiếp sợ.
Thì ra câu kinh điển của tra nam Hà Thư Hoàn trong tiểu thuyết kia nói là thật... hẳn không phải chỉ có một mình mình cùng rung động với hai người con gái?
Khuyết Chu vừa dứt lời, hạt vừng nhỏ đã nhìn thấy thanh kiếm vốn được Tần Dĩ Nam nhắm ngay trái tim của Tử Ương, bây giờ lại rơi xuống mặt đất, tia lửa văng khắp nơi.
Hắn không giết Tử Ương, thậm chí mạnh miệng nói, chờ đứa nhỏ sinh ra, hắn sẽ giết Tử Ương, lại tùy tiện ném đứa nhỏ vào trong một cô nhỉ viện tự sinh tự diệt.
Hạt vừng nhỏ nhíu đôi lông mày không tồn tại của mình: "Tỷ tỷ, thật kỳ quái, nếu như là người khác, ta có thể cảm thấy người này rất có tình người, nhưng sao chuyện này rơi trên người Tần Dĩ Nam, ta lại cảm thấy hắn có điểm nào đó là lạ?"
"Hắn luôn hối hận, vĩnh viễn không đưa ra lựa chọn chính xác, hơn nữa không đủ kiên định." Khuyết Chu nói chính xác tật xấu của Tần Dĩ Nam.
Nếu Tử Ương và nguyên chủ có thể chung sống hòa bình, Tần Dĩ Nam tuyệt đối sẽ chấp nhận cả hai.
Nhưng sự thật là, Tử Ương và Khuyết Chu thủy hỏa bất dung, Tần Dĩ Nam chỉ có thể chọn một trong hai người, mà hắn lại không đưa ra lựa chọn, cũng chỉ có thể hối hận mà thôi.
Đây chính là điều Khuyết Chu muốn.
Cô mang theo Cư Hoài xuất hiện trước mặt Tần Dĩ Nam.
Lúc đó Tần Dĩ Nam vừa mới dàn xếp ổn thỏa cho Tử Ương.
Lúc trước Khuyết Chu ở trong hang động kia đã biết lợi dụng không gian này.
Nếu Khuyết Chu thật sự là nguyên chủ, phỏng chừng bây giờ đều bị ghê tởm muốn chất.
Trong mắt Tần Dĩ Nam có chút kinh hoảng, nhưng khi nhìn thấy Cư Hoài, trong nháy mắt biến thành phẫn nộ, nhướng mày chất vấn: "Sao anh ta cũng đến đây?"
Khuyết Chu cười khẽ: "Đừng nóng vội, dù sao Cư Hoài cũng có thân phận đặc thù ở thế giới con người, hơn nữa có rất nhiều tiền và quyền lợi.
Thay vì giết anh ấy, không bằng chúng ta lợi dụng thân phận của anh ấy để đi đến thế giới loài người, sau đó để anh ấy làm việc cho chúng ta, tư tưởng của anh ấy đã bị tôi khống chế, tôi bảo anh ấy làm cái gì anh ấy sẽ làm cái đó."
"Thật sao?" Tần Dĩ Nam bán tín bán nghi.
Nhưng nhìn ánh mắt của Cư Hoài đã trống rỗng, rất giống như là bị đào linh hồn đi vậy.
Nghĩ lại lúc trước anh ta thấy hắn đã xông lên muốn giết mình, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng: "Vậy Tiểu Chu định làm thế nào?"
Khuyết Chu không trả lời vấn đề này, chỉ nhìn xung quanh một vòng: "Hình như đây là phòng của Tử Ương, vừa rồi tôi nhìn thấy thi thể của Tử Do ở bên ngoài, vậy còn Tử Ương đâu?”
Câu hỏi lơ đãng của cô khiến tim của Tần Dĩ Nam thắt lại, ánh mắt Tần Dĩ Nam né tránh: "Tử Ương đã... bị anh giết, sau đó ném... ném ra ngoài rồi."
"A- Hóa ra là như vậy, tôi tin tưởng Dĩ Nam." Khuyết Chu cười khiến trong lòng Tần Dĩ Nam càng thêm áy náy.
Chỉ cần đứa con vừa sinh ra, hắn sẽ lập tức giết chết Tử Ương!
Chột dạ trong ánh mắt bị Khuyết Chu bắt được, trong lòng cười lạnh một tiếng, cô cầm lấy tay của Cư Hoài trước mặt Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam như bị châm lửa, giận dữ quát: "Sao em lại nắm tay của anh ta!"
Khuyết Chu run lên, nhíu mày mở miệng: "Bây giờ anh ấy là con rối của tôi, đương nhiên phải có tôi chỉ dẫn rồi.
Tân Dĩ Nam, nếu anh không tin tôi thì cút đi, ở đây ngạc nhiên nghỉ thân nghỉ quỷ làm gì?"
Giọng điệu của cô cũng cất cao, không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt nhìn thẳng làm cho Tần Dĩ Nam có tật giật mình.
Ý thức được cảm xúc dao động của mình có gì đó không ổn, Tần Dĩ Nam hít sâu hai hơi: "Anh không thể nhìn thấy em và anh ta thân mật như vậy."
"Anh ấy chỉ là con rối mà thôi." Khuyết Chu nhấn mạnh.
"Anh biết, cho anh thời gian làm quen với chuyện này được không? Bây giờ em là người có tu vi cao nhất trong rừng rậm Yêu Tỉnh, trong thân thể của em có sức mạnh của Yêu Vương, em hoàn toàn xứng đáng làm Yêu Vương đời kế tiếp của rừng rậm Yêu Tỉnh, những chuyện còn lại để anh xử lý, em đi nghỉ ngơi đi."
"Chờ một chút." Khuyết Chu gọi Tần Dĩ Nam lại, lấy một bình sứ từ trong tay áo ra.
Trong bình sứ tản ra mùi thơm ngát, Tân Dĩ Nam nghi hoặc: "Đây là... 2"
"Đan dược, vết thương trên người anh cũng rất nặng, trong khoảng thời gian này dưỡng thương trước đi, những thứ khác đừng quan tâm, để tôi xử lý là được."
Tần Dĩ Nam không dám đối mặt với sự quan tâm và ánh mắt của Khuyết Chu, hắn gật đầu có lệ, nhận lấy bình sứ sau đó xoay người hốt hoảng rời đi.
Lúc không nhìn thấy bóng dáng, ánh mắt Cư Hoài vốn trống rỗng không có tiêu cự khôi phục lại sự tỉnh táo trong nháy mắt.
Anh vươn tay ôm lấy eo Khuyết Chu, lúc nói chuyện đều mang theo mùi dấm chua: "Dĩ Nam, gọi rất thân mật nha." Khuyết Chu nhếch môi cười, ngước mắt hôn lên môi anh một cái: "Tôi càng thân mật với anh hơn."
"Nếu em câu dẫn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được."
"Nhịn không được thì đừng nhịn."
Trong lòng Cư Hoài như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng chóp mũi đều tràn ngập khó ngửi, mùi yêu tinh của động vật hòa với mùi máu tươi làm cho anh tỉnh táo trở lại.
Anh thở dài, hôn lên mặt Khuyết Chu vài cái.
Khuyết Chu còn nhún nhún vai: "Chỉ thế thôi sao?"
"Đừng nói nữa, anh còn phân biệt được trường hợp, nếu bị người khác hoặc yêu tinh khác nhìn thấy, em còn chưa bắt đầu làm Yêu Vương mà thanh danh cũng đã mất hết rồi."
Khuyết Chu nói: "Tôi không quan tâm thanh danh gì gì đó cho lắm."
Cư Hoài: "Nhưng tôi quan tâm, em không thể như vậy vì tôi được, hôn em chút là được rồi, bây giờ tôi không yêu cầu quá nhiều, chờ mọi chuyện ổn thỏa, sớm muộn gì tôi cũng "làm" chết em."
"Ai da, sợ quá." Khuyết Chu cười ngã vào lòng anh, linh khí trên đầu ngón tay lan tràn ra ngoài, biến thành ánh sáng xinh đẹp đang nhanh chóng chữa trị cung điện bị tàn phá và toàn bộ rừng rậm: "Anh đã nói với cấp trên của mình chưa?"
"Nói rồi." Cư Hoài gật đầu.
Nhân loại phát triển rất nhanh chóng.
Mà nguyên chủ làm yêu tinh, nội tâm của cô thuộc về tự nhiên chứ không phải nhân loại.
Tuy rằng muốn trở thành nhân loại, nhưng Khuyết Chu có thể cảm giác được, khi trở lại rừng rậm Yêu Tinh, trong lòng nguyên chủ có loại cảm giác của lòng trung thành.
Đây là nhà của cô ấy.
Ngôi nhà đã sống hơn 100 năm.
Mặc dù có đa số hồi ức không tốt đẹp, nhưng vô số hồi ức tốt đẹp cũng sinh ra ở nơi này.
Mà yêu tỉnh muốn tiếp tục sinh tôn, chỉ có một lối thoát... cùng tồn tại với thế giới con người.
Lần trước Yêu giới cùng Nhân giới ký kết khế ước vẫn là hơn năm trăm năm trước, chuyện này cũng đã qua vài triều đại, hiện tại xã hội nhân loại và người cầm quyền căn bản không biết chuyện này.
Cho nên Khuyết Chu bảo Cư Hoài liên lạc với người bên trên.
Đêm đó, Khuyết Chu và Cư Hoài gặp được người cầm quyền cao nhất của thế giới con người.
Mà khi Khuyết Chu ở trước mặt bọn họ thi triển thuật pháp, hơn nữa hiển lộ chân thân.
Một đám người đều từng gặp những nhân vật lớn lại trừng to mắt, thậm chí có hai người trợn tròn mắt, sợ đến ngất đi.