Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 296: Trở lại Thần giới (1)



Bên tai là tiếng gió gào thét.

Xung quanh đưa tay không thấy năm ngón, hạt vừng nhỏ không cảm nhận được mối liên hệ với Khuyết Chu, có chút hoảng hốt nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ có ở đây không?"

Trong bóng tối, nó không ngừng la hét.

Bỗng nhiên, thân thể của nó bị ôm lấy, hơi thở quen thuộc truyền đến, kèm theo giọng nói quen thuộc: "Ta ở đây, đừng sợ."

"Tỷ tỷ, vừa rồi ta muốn thử khởi động nhiệm vụ tiếp theo, nhưng mà thế nào cũng không khởi động được.

Đây là đâu?"

"Đây là thế giới hỗn độn của ta, ta đã thu thập được tất cả linh hồn của hắn, không cần đi tiểu thế giới làm nhiệm vụ nữa." Khuyết Chu giơ tay: "Nhưng chúng ta còn phải làm một chuyện cuối cùng, bây giờ mi muốn cùng ta trở về Thần giới, hay là tiếp tục làm hệ thống của mị, ta giao quyền lựa chọn cho mi."

Hạt vừng nhỏ không chút do dự, lập tức giơ đuôi của mình lên: "Đương nhiên là đi theo tỷ tỷ rồi!"

Nhưng rất nhanh, chóp đuôi lại rũ xuống: "Nhưng là chủ hệ thống bên kia, không nhất định đồng ý cho ta rời đi cùng tỷ tỷ..."

"Vậy thì bỏ trốn thôi."

Bóng tối xung quanh bị xua tan, giờ phút này Khuyết Chu đang đứng ở một nơi tựa như tiên cảnh.

Nhưng nơi này cũng không phải Thần giới, mà là nơi ở của người cai quản Vô Gian Địa Ngục.

Có một ngôi nhà thật lớn ở nơi này, Khuyết Chu đi qua, cánh cửa có hình vẽ quỷ dị chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh cổ xưa trầm thấp.

"Khuyết Chu đã trở lại!!!" Có âm thanh bén nhọn chói tai vang lên.

Khi nàng bước vào cửa, không gian xung quanh vặn vẹo, vô số khuôn mặt vặn vẹo vây quanh Khuyết Chu, khiến hạt vừng nhỏ sợ tới mức run lẩy bẩy trốn trong ống tay áo của Khuyết Chu.

Có ác linh nhìn thấy hạt vừng nhỏ, ngạc nhiên nói: "Ơ, Khuyết Chu mang theo một món đồ chơi nhỏ trở về."

Nói xong, muốn dùng tay phải bắt lấy hạt vừng nhỏ.

Khuyết Chu lạnh mặt, một giây sau, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, bàn tay còn chưa chạm tới hạt vừng nhỏ kia cùng với cánh tay đã bị Khuyết Chu chặt đứt.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt khi cánh tay bị chặt đứt, rất nhanh cánh tay gãy lại mọc ra cánh tay mới, làm cho hạt vừng nhỏ sợ tới mức hoàn toàn tê dại.

Thấy Khuyết Chu che chở một con rắn nhỏ như vậy, mọi người cũng đều biết tính tình Khuyết Chu.

Là chưởng quản của Vô Gian Địa Ngục trong những năm này, Khuyết Chu cũng biết bí mật ở Vô Gian Địa Ngục, bên ngoài đều nói những thứ được nhốt ở nơi đây đều là ác linh, nhưng thật ra đều là chư thần có thức lực cực mạnh trong cuộc đại chiến kia, khiến chúng thần cảm thấy bị uy hiếp.

Có lẽ bọn họ là đại năng của Nhân giới, tu vi thông thiên, tri thức uyên bác.

Hoặc có lẽ là Yêu giới, cường giả của Quỷ giới.

Tất cả cường giả bất mãn với chuyên chế độc tài của chúng thần, đều lấy thân phận ác linh, bị nhốt trong Vô Gian Địa Ngục.

Mà Khuyết Chu này, quái vật chúng thần muốn phong ấn lại không phong ấn được, đã bị bọn họ lừa tới nơi này, lấy danh nghĩa chưởng quản giả, ở chỗ này đợi vô số năm tháng.

Lòng bàn tay của nàng biến ra một viên ngọc bội: "Đây là hồn thể của hắn, hoàn toàn được chữa trị cũng phải cần một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, các ngươi giúp ta trông coi trước, chờ ta thu thập xong đám chúng thần kia sẽ trở về."

Các linh hôn hưng phấn muốn chết.

Bọn họ không cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể giết chết mấy người tạo ra Vô Gian Địa Ngục mới có thể giải thoát khỏi trói buộc.

Người duy nhất có thực lực rời khỏi nơi này chỉ có một mình Chu.

Lúc trước nếu không phải thần hồn của người kia bị vỡ nát, Khuyết Chu cũng sẽ không cam tâm đến Vô Gian Địa Ngục.

Và bây giờ cuộc trả thù mới thực sự bắt đầu.

Giờ phút này, Thần giới đang tổ chức một buổi yến hội.

Hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của Thần chủ Thần giới - Thiên Quân, chúng thần tiến đến chúc mừng, Thiên Quân giơ chén rượu lên, khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn.

Bỗng nhiên, một thiên binh vội vàng từ ngoài điện chạy vào, Thiên Quân vừa rồi còn tươi cười đã hiện lên vẻ không vui: "Gấp gáp như vậy làm gì?"

Thiên binh run rẩy nói: "Thiên Quân, Khuyết Chu xuất hiện!!!"

"Cái gì?!" Chúng thần đều khiếp sợ, trái tim của Thiên Quân cũng nhanh chóng vọt lên tới tận cổ họng.

Ông ta mạnh mẽ đứng lên, còn chưa kịp phản ứng, cửa đại điện đã truyền đến một tiếng vang rất lớn.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Khuyết Chu mặc một bộ hồng y, tươi cười tùy ý xuất hiện trên đại điện.

Tiếng động rất lớn vừa rồi là tiếng Khuyết Chu dùng một chưởng đánh vào cửa đại điện.

Lại thêm một tiếng loảng xoảng vang lên, cửa lớn rơi ở phía sau Khuyết Chu, cửa nặng vạn cân, cứ như vậy bị nàng làm hỏng.

Giọng nói của nàng quanh quẩn trong đầu chúng thần, giống như một cái búa tạ: "Nhiều năm như vậy, thẩm mỹ của thần điện vẫn quê mùa như vậy."

Thiên Quân đứng ở trên chủ vị, ánh mắt nhìn Khuyết Chu có e ngại có oán hận: "Ngươi không ở Vô Gian Địa Ngục mà tự ý rời khỏi cương vị!" Khuyết Chu ồ lên một tiếng: "Cho nên? Thiên Quân trừng phạt ta như thế nào?"

Nàng không chút để ý tới gần bàn án của một vị thần tiên bên cạnh, tiểu thần kia sợ tới mức cả người phát run.

Thật là vô dụng, Khuyết Chu nghĩ.

Cầm lấy một chùm hoa quả tươi ngon trên bàn, ngửa đầu bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt, chất lỏng từ bên môi nàng tràn ra, mang theo một loại mỹ cảm bệnh hoạn.

Trường kiếm của Khuyết Chu ở ngay bên cạnh nàng, mặc dù không làm gì cả, nhưng thanh kiếm kia cũng đủ uy hiếp các vị thần ở đây.

Bọn họ không dám nói gì, chuyện năm đó khi Khuyết Chu xuất hiện lại một lần nữa hiện ra trước mắt bọn họ, ngay cả trong mắt Thiên Quân cũng có chút chột dạ.

Rốt cuộc bọn họ vẫn kiêng ky lực lượng của Khuyết Chu, tuy rằng mấy năm nay Khuyết Chu đều ở Vô Gian Địa Ngục, nhưng ai cũng không có gan đến thăm dò thực lực hiện tại của Khuyết Chu có suy yếu khi ở trong Vô Gian Địa Ngục một thời gian dài như vậy hay không?

Thiên Quân đứng lên, lập tức thay một đổi vẻ mặt hiền lành: "Tới ngồi đi."

"Không có thời gian, hôm nay ta đến đây tìm các ngươi cũng vì thân thể và một luồng nguyên thần cuối cùng của hắn.

Mau đưa cho ta, ta có thể cân nhắc việc xử lý hết đám các ngươi."

Nàng cười dịu dàng, vẻ mặt trên mặt Thiên Quân cứng lại trong nháy mắt.

Ông ta bắt đầu giả ngu: "Cái gì... Thân thể gì?"

Khuyết Chu nói ra tên một người: "Châu Dập."

Cuối cùng hạt vừng nhỏ cũng biết được tên thật của nam chính.

Thì ra gọi là Châu Dập.

Cuối cùng Thiên Quân cũng không thể duy trì thể diện của mình được nữa, khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta bị vạch trần, Khuyết Chu từng bước một tới gần, vừa đi vừa nói: "Lúc trước, ngươi ép ta nhập ma, ta cho rằng chúng ta là chiến hữu kề vai chiến đấu, nhưng ngươi sợ ta cướp đoạt vị trí Chủ thần Thần giới này, lừa ta uống nước nhập ma, giết Châu Dập, giá họa trên người ta, có phải ngươi cho rằng ta không biết gì đúng không?”

Nàng càng đi về phía trước, chân của Thiên Quân càng mềm nhũn.

Sự khiếp sợ trong mắt ông ta đều đang nói cho các vị thần ở đây biết... điều Khuyết Chu nói là sự thật.

Những vị thần tiên lúc trước kia đã bế quan hoặc vũ hóa, còn chúng thần ở đây đã sớm thay đổi một nhóm lại một nhóm.

Khuyết Chu tên là "Đại ma đầu" trong mắt mỗi một vị thần tiên.

Mặc dù Thần giới yên ổn là Khuyết Chu đổi lấy, nhưng dưới sự đổi trắng thay đen của Thiên Quân, đại đa số Thần chưa từng thấy qua Khuyết Chu đều e ngại nàng.

Giống như giờ phút này.

Trong nụ cười của nàng mang theo sự tàn nhẫn: "Lúc trước bản tôn không muốn vạch trần ngươi, chỉ là bởi vì quan tâm đến con chó nhỏ của ta. Đối với ta mà nói, nếu không có hắn, Thần giới và Nhân giới không có gì khác nhau."

"Mà ngươi, hôm nay phải chết dưới kiếm của bổn tôn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.