Ba trăm người đối chiến ba vạn người, cho dù là võ công cao cường, cũng vẫn là trứng chọi đá, không hề có phần thắng.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, biết mình bị hố, thời gian nàng đi tới thế giới này không lâu, cho dù thu phục không ít thuộc hạ trung thành, nhưng trong đám võ tướng vẫn có không ít người cực kỳ ngoan cố.
Bọn họ bề ngoài phục tùng Khuyết Chu, nhưng trên thực tế, khi nàng chỉ điểm, đại đa số tướng quân đều bị thực lực của nàng ép bức, không thể không phục tùng.
Rất ít tướng lĩnh thực sự tuân theo mệnh lệnh của nàng.
Ba trăm người, có một số đã chết, còn có hơn phân nửa đều bị thương.
Châu Dập cưỡi ngựa đứng bên cạnh Khuyết Chu, xương cốt của hắn rất mềm dẻo, rất thích hợp luyện vỡ, vốn trận chiến này Khuyết Chu đã tính trước cho nên mới mang Châu Dập đến.
Hiện tại xem ra, mình luôn quá mức tự phụ.
Nàng quay đầu nhìn lại, mọi người cơ hồ đều bị thương.
Ánh mắt Châu Dập ở trong bụi đất tung bay có vẻ cực kỳ chân thành: "Điện hạ, ta đánh tập kích, mở ra một con đường máu cho mọi người, mọi người mau trở về đi."
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
"Ta biết."
"Với năng lực của ngươi, còn chưa mở được đường máu đã chết trước rồi."
Châu Dập không nói gì, hắn nắm chặt nắm đấm, không thể vì điện hạ giải nạn là niềm đau khổ nhất của hắn.
Tướng quân địch đã bắt đầu cười nhạo Khuyết Chu cách đó không xa.
Lời khó nghe không dứt bên tai, thậm chí còn nói để Khuyết Chu hiến thân cho hắn ta, hắn ta có thể cân nhắc thả Khuyết Chu đi.
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, nàng giơ tay: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh!!!"
"Mọi người! Dùng vải che mắt mình lại!"
Đám binh lính còn lại có chút không rõ vì sao Khuyết Chu muốn để bọn họ làm như vậy, nhưng mệnh lệnh của Khuyết Chu là quân lệnh, bọn họ chỉ có thể làm theo, mấy trăm tỉnh binh này là Khuyết Chu một tay bồi dưỡng, bọn họ đều trung thành tuyệt đối với Khuyết Chu.
Trong này không chỉ có nam nhân, cũng có nữ nhân.
Chỉ là ở trước mặt chiến tranh, bọn họ mặc áo giáp giống nhau, máu tươi cùng bụi đất hỗn hợp ở trên mặt, là nam hay nữ đã không quan trọng, Khuyết Chu chỉ biết, bọn họ đều là một sinh mệnh.
Bất kể là thân phận Thái nữ ở tiểu thế giới này, hay là Thần quân trong tương lai của Thần giới, nàng nhất định phải mang những người này về.
Mọi người nghe lời dùng vải che kín mắt, bao gồm cả Châu Dập.
Sau khi xác định mọi người dùng vải che kín đôi mắt, Khuyết Chu cầm cái roi của mình xuống ngựa, bố trí kết giới bên người mọi người.
Mây đen trên đỉnh đầu trong nháy mắt chồng chất lên nhau.
Nàng ngẩng đầu cười cười, lại nhìn tướng lĩnh quân địch trước mắt, vẻ mặt khinh thường nói: "Về nhà tự mình đi tè xem mình trông như thế nào, còn muốn bổn cung hiến thân cho ngươi, bổn cung chết cũng không muốn."
Tướng lĩnh biến sắc: "Ngươi đừng mạnh miệng, sớm muộn gì ngươi cũng phải ở dưới thân ta cầu xin tha thứ!"
"Vậy sao? Ngươi hiện tại có thể ở trước mặt bổn cung cầu xin tha thứ."
Nói xong, cái roi trong tay nàng mang theo lực lượng cường đại, cùng với tiếng sấm trên đỉnh đầu một đường chém giết bay đến phía tướng lĩnh bên kial
Tia chớp đột nhiên xuất hiện cực kỳ dọa người.
Tia chớp kia giống như có mắt, Khuyết Chu đi đâu, tia chớp cũng đi theo đó.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất, nháy mắt đã đứng dưới ngựa tướng lĩnh quân địch, sau đó tia chớp từ trên bầu trời nện xuống, nàng vươn tay bắt được cánh tay tướng lĩnh.
"A a a a all!" Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tia chớp biến mất, khóe miệng Khuyết Chu rỉ máu, tướng lĩnh vừa rồi nói lời cuông ngôn đã thành một cỗ thi thể bằng than, áo giáp trên người cũng bị lực lượng cường đại của sấm sét vừa rồi đánh thành than.
Áo giáp trên người Khuyết Chu cũng không thể may mắn thoát khỏi, mái tóc dài của nàng rơi lả tả, hồng y trên người giống như một vệt máu đỏ tươi trong cát vàng.
Nhưng sấm sét vẫn không dừng lại.
Khuyết Chu xuyên qua ba vạn quân địch, sấm sét đang đuổi theo trừng phạt nàng vì nàng đã sử dụng thuật pháp giết người ở tiểu thế giới.
Tia sấm hạ xuống với phạm vi càng lớn, nàng tận lực rời xa binh lính của mình, sau bảy bảy bốn mươi chín tia sét đánh xuống, thân thể của Khuyết Chu sớm đã lung lay sắp đổ.
Nơi bị tổn thương nhiều nhất của người phàm chính là thân thể, nhưng nàng bị thương chính là thần hồn.
Ý thức cường đại làm cho nàng một lần nữa trở lại trước mặt tướng sĩ của mình, cổ họng Khuyết Chu toàn là mùi tanh của máu, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vẫn ổn định.
Vì thế sau khi các tướng sĩ bịt mắt nghe thấy tiếng sấm sét đã ngừng, trong yên tĩnh, cuối cùng điện hạ của bọn họ cũng mở miệng: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, cởi bỏ bịt mắt, lập tức..." Lời còn chưa nói xong, hai chân nàng đã mềm nhữn, sau đó rơi vào trong ngực của thiếu niên.
Vải che mặt trên mắt thiếu niên không biết đã biến mất từ khi nào, trong ánh mắt nhìn Khuyết Chu tràn ngập hai chữ đau lòng.
Khuyết Chu nhíu mày: "Ngươi... Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?" Châu Dập cực kỳ thành thật: "Điện hạ, thuộc hạ cái gì cũng nhìn thấy."
"..." Nàng nhất thời nghẹn lời, không đợi Khuyết Chu mở miệng, Châu Dập nói: "Điện hạ, nếu muốn trừng phạt cấp dưới, trở về rồi trừng phạt, bây giờ điện hạ nên nghỉ ngơi thật tốt, quân địch còn lại giao cho chúng ta."
Giọng nói của hắn thay thế Khuyết Chu, mở miệng nói: "Điện hạ có lệnh, lập tức cởi dây vải ra, giết hết kẻ địch!!!"
Các binh sĩ còn lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều khiếp sợ, sau đó là hưng phấn.
Ba vạn binh sĩ, dĩ nhiên đã tử thương vô số, không đến nửa tiếng, sao điện hạ có thể làm được?
Nhưng bọn họ lại như được tiếp thêm máu gà.
Ở trong lòng bọn họ, điện hạ là Thần bách chiến bách thắng.
Trận chiến không thể hoàn thành này lại khiến Khuyết Chu hoàn toàn ổn định ở vị trí Thái nữ, khi nàng trở về quân doanh, chuyện đầu tiên mà nàng làm chính là giết tướng quân hẳn là đến trợ giúp nhưng lại không đến, nàng không hề nương tay, người gây chuyện bất lợi cho nàng đều bị nàng giết sạch sẽ.
Mà Châu Dập cũng bị trừng phạt hai mươi gậy, sau đó về Kinh Thành đóng cửa suy nghĩ ba tháng.
Sau ba tháng, Hoàng đế qua đời, Khuyết Chu lên ngôi, trở thành Nữ hoàng Triệu quốc.
Bây giờ có người phản đối cũng không còn kịp, mà Châu Dập lại một lần nữa được Khuyết Chu triệu hồi vào cung, trở thành thị vệ bên người Khuyết Chu.
Đêm đăng cơ kết thúc, Khuyết Chu đóng cửa lại, Châu Dập quỳ sau lưng nàng, hơi cụp mắt.
Quần áo màu vàng được cởi ra từng cái một, Khuyết Chu ngồi xổm xuống trước mặt Châu Dập.
"Ngươi biết vì sao ta cho ngươi tới đây không?"
Châu Dập lắc đầu lại nói: "Bệ hạ phân phó, thần chỉ cần nghe là được." "Vậy nếu ta để cho ngươi đi chết, ngươi cũng đi sao?"
Châu Dập ngẩng đầu ánh mắt kiên định nói: "Đi."
Khuyết Chu ừ một tiếng, xoay người ngồi trên ghế, chỉ vào trường kiếm treo trên vách tường: "Vậy bây giờ trẫm ra lệnh cho ngươi dùng thanh kiếm này, tự vẫn."
Hắn thật sự không có chút do dự nào.
Khi trường kiếm bị hắn cầm trong tay, ánh sáng màu trắng bạc lóe lên, máu tươi phun ra.
Trong lòng Khuyết Chu đều là sự hoảng loạn và áy náy, nàng hít sâu một hơi, tiếp được thiếu niên lung lay sắp đổ.
Vừa rồi Khuyết Chu vẫn còn là dáng vẻ lạnh nhạt nhưng giờ đã cau mày, quát lớn với hắn: "Có phải ngươi có bệnh hay không?!"
Châu Dập lắc đầu: "Bệ hạ, ta đã nói rồi, ta sẽ nghe lời người."
Lần đầu tiên gặp mặt, Châu Dập mặc áo cưới quỳ gối trước mặt Khuyết Chu: "Điện hạ, để tiểu dân đi theo người đi, tiểu dân nhất định sẽ nghe lời người!"
Cho nên nàng để cho hắn ra chiến trường, hắn cũng không do dự.
Để cho hắn đi chết, hắn cũng làm theo.
Để cho hắn đóng cửa suy nghĩ, hắn lại giữ bí mật mà Khuyết Chu tuyệt đối không đề cập tới.
Chết thôi mà! Nếu không có Khuyết Chu, ngày đó hắn đã sớm chết rồi!
Khuyết Chu nắm lấy bả vai hắn, dùng linh khí truyền vào thân thể hắn, nàng cắn răng mắng một câu ngu ngốc.