Ngày đó rèm xe ngựa bị vén lên, nữ tử mặc nhuyễn giáp ngược sáng xuất hiện, lúc ấy Châu Dập đã cảm thấy Khuyết Chu cực kỳ giống một Thần tiên.
Nhưng không ngờ, nàng thật sự là Thần tiên.
Thật ra ngày đó ở trên chiến trường, hắn không nhìn thấy bao nhiêu, chỉ là nghi hoặc vì sao Thiên Lôi lại theo điện hạ công kích quân địch.
Bây giờ đã biết bí mật, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, đây là sự trừng phạt của điện hạ.
Thần tiên không thể sử dụng linh khí đả thương người trong phạm vi lớn.
Kể cả cứu người cũng vậy.
Vì thế lúc linh khí rót vào thân thể hắn tu bổ vết thương, trăng sáng sao thưa ban đêm lại một lần nữa mây đen dày đặc.
Tình huống giống hệt ngày hôm đó trên chiến trường ở biên giới.
Nhưng mà lần này không đợi tia sét rơi xuống, máu trên vết thương của hắn đã ngừng chảy, Khuyết Chu buông Châu Dập ra, lại khôi phục khuôn mặt lạnh lùng thường ngày: "Đi tìm thái y đi."
"Bệ hạ..."
"Đây là bí mật của ta và ngươi, nếu có người thứ ba biết, trẫm sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, cắt đầu ngươi ra rồi đào rỗng."
Châu Dập biết Khuyết Chu cố ý nói như vậy.
Nhưng hắn sẽ không phản bội Khuyết Chu.
Khuyết Chu làm Tân nữ hoàng, xử lý quốc gia gọn gàng ngăn nắp, chỉ là chính vụ của một quốc gia ở tiểu thế giới thôi mà, đối với nàng mà nói không tính là khó.
Vốn nàng cho rằng mọi chuyện có thể yên ổn.
Không ngờ, đột nhiên lời đồn nổi lên bốn phía, chuyện Nữ hoàng bệ hạ là yêu tinh nhanh chóng truyền ra khắp Triệu quốc.
Cùng lúc đó, Châu Dập cũng đột nhiên mất tích, toàn bộ hoàng cung trong kinh thành đều không tìm được tung tích của hắn.
Khuyết Chu vốn không muốn suy nghĩ chuyện này theo hướng không tốt.
Nhưng lúc này, Thất hoàng tử bỗng nhiên mang theo một gã tự xưng là Vu sư tiến vào hoàng cung, đứng bên người tên Vu sư kia là một thiếu niên tà tứ, khuôn mặt kia rõ ràng chính là Châu Dập.
Thất hoàng tử đứng dưới đại điện, khóe miệng lộ vẻ đắc ý: ""Bệ hạ, mặc kệ lời đồn bên ngoài như thế nào, nhưng cũng phải cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng."
"Công đạo cái gì chứ? Ngươi muốn cho trẫm tiếp nhận cái gọi là Vu sư làm phép sao?"
"Vu sư bản lĩnh thông thiên, chỉ cần bệ hạ chịu đựng một chút, vậy vê sau sẽ không có lời đồn nữa."
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Hắn xứng sao? Mặc một cái áo bào đen là có thể không biết xấu hổ mà đi ra ngoài gặp người khác?"
Ánh mắt của nàng dừng ở trên người Châu Dập, hai tay đều nắm thành nắm đấm, nhưng một lát sau, nàng lân nữa buông ra, đáy mắt sương lạnh đều như muốn ngưng tụ thành thực thể.
Dân chúng và bá quan đều yêu cầu bệ hạ tiếp nhận cái gọi là Vu sư làm phép này.
Thậm chí bị yêu cầu đứng ở trên đài tế tự, bị văn võ bá quan nhìn chăm chú, tiếp nhận xem xét.
Điều này tương đương với việc bị cởi sạch quần áo trước công chúng, nhưng Khuyết Chu vẫn lựa chọn tiếp nhận.
Ngày đó vạn dặm không mây, khi Vu sư thề son sắt sử dụng vu thuật muốn nhìn trộm linh đài của Khuyết Chu, sắc mặt đang đắc ý của hắn ta chợt biến đổi!
Vu sư có chút bản lĩnh, hắn ta giết không ít yêu tinh, mặc dù là một ít đại yêu, trong linh đài cũng đều cất giữ hồi ức cùng với người hoặc chuyện quan trọng nhất.
Nhưng linh đài của Khuyết Chu, tất cả đều là cảnh chém giết trên chiến trường.
Hơn nữa không phải là chém giết ở biên giới Triệu quốc.
Những cự thú kia, còn có chúng thần thuật pháp, đều là thiên cơ mà Vu sư chưa từng thấy qua.
Người phàm nhìn thấy thiên cơ, kết cục chỉ có một chữ... chết.
Thiên lôi giáng xuống, lần này không phải trừng phạt Khuyết Chu, mà là trừng phạt Vu sư, Vu sư cứ như vậy chết trước công chúng.
Sắc mặt Thất hoàng tử đại biến, hắn ta lập tức nhảy ra chỉ trích Khuyết Chu dùng thủ đoạn giết Vu sư.
Khuyết Chu biến sắc, nàng vừa muốn nói chuyện, thiếu niên tà tứ kia lại khôi phục dáng vẻ bình thường, hắn rút bội kiếm bên hông Thất hoàng tử ra, sau đó đâm vào trong ngực Thất hoàng tử.
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng: "Thất hoàng tử dám phạm thượng, tội này, đáng giết."
Giọng điệu và thái độ của thiếu niên không ngờ lại giống Khuyết Chu như đúc.
Ngay lúc đó, nàng không biết rốt cuộc Châu Dập đã xảy ra chuyện gì? Làm một bình dân, mặc dù Thất hoàng tử phạm vào đại tội, nhưng hắn lại giết con cháu của hoàng thất, cũng đủ tử tội, Châu Dập bị đánh và giam vào trong thiên lao.
Thật lâu thật lâu sau, Khuyết Chu mới biết được, Châu Dập bị Thất hoàng tử mang đi, hắn bị Vu sư đánh cắp ký ức, biến hắn thành một con rối, nhưng khi Vu sư kia đột nhiên tử vong, phong ấn thuộc về Vu sư trong đầu Châu Dập cũng được giải trừ.
Tất cả những gì còn lại trong tiềm thức của hắn là một mô hình nói chuyện và cách làm việc.
Đó thuộc về Khuyết Chu.
Đối với Châu Dập mà nói, Khuyết Chu chính là người quan trọng nhất của hắn, trước khi chưa tìm được bản thân, hắn đã tìm được tất cả những gì trong đầu mình về Khuyết Chu.
_
Cho nên mới xuất hiện một màn trên đài tế tự.
Sau khi Khuyết Chu biết được chân tướng, trong lòng có một loại ý nghĩ không ngừng bành trướng.
Lần đầu tiên nàng sinh ra một loại cảm giác thương tiếc với một người phàm, xuyên qua nhiều tiểu thế giới rèn luyện như vậy, gặp qua nhiều nhân loại như vậy, cũng chỉ có Châu Dập lại đặt biệt như thế, trung thành với nàng như thế.
Mặc dù Thất hoàng tử mang hắn đi, sau đó dùng trọng hình tra khảo Châu Dập, hỏi hắn rốt cuộc Khuyết Chu đã làm gì để thắng ba trăm tướng sĩ của quân địch, hắn vẫn gắt gao cắn răng không nói.
Nàng chưa từng thấy ai cứng rắn như vậy.
Thời gian mấy năm ở chung ngắn ngủi, đối với Thần mà nói chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng nàng lại thật sự sinh ra cảm xúc khác.
Vì thế, Khuyết Chu làm trái ý trời.
Giúp đỡ một người vốn không nên tu luyện bắt đầu tu đạo.
Khuyết Chu giúp hắn gạt Thiên Đạo, cũng may Châu Dập có thiên phú dị bẩm, rất nhanh luyện đến Trúc Cơ, chính thức bước lên con đường tu tiên.
Lúc đó Khuyết Chu đã hoàn thành lịch lãm ở tiểu thế giới này, nàng hao phí tâm tư mới mang theo Châu Dập đến một thế giới Tu Chân.
Châu Dập chỉ tốn thời gian trăm năm đã thành đại năng giới Tu Chân.
Hắn cùng Khuyết Chu ngang trời xuất thế, nhưng giới Tu Chân còn nguy hiểm hơn nhiều so với ở trong hoàng cung, tùy thời tùy chỗ đều có thể mất mạng.
Vô số lần, Khuyết Chu đều biết có nữ tu thích Châu Dập.
Nhưng Châu Dập một lần lại một lần từ chối.
Trong lòng Khuyết Chu biết rõ đáp án.
Giữa bọn họ đã sớm không chỉ là Thần và quân, còn là bạn bè cùng nhau chiến đấu, chỉ là Châu Dập vẫn theo thói quen gọi nàng là chủ nhân hoặc là điện hạ.
Rốt cuộc Khuyết Chu không nhịn được hỏi Châu Dập: "Ngươi không nghĩ tới cùng nữ tu kết làm bạn lữ sao?"
Hắn lắc đầu.
Quần tinh lay động trên đỉnh đầu Châu Dập nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới."
"Vậy ngươi có thích nữ tu nào không?”
Hắn gật đầu: "Đương nhiên là có."
"Có lợi hại không? Dù sao nhất định cũng không lợi hại bằng ta.
Ngươi coi trọng ai, ta đi hỏi giúp ngươi."
"Điện hạ, người thật sự không biết sao?" Châu Dập cau mày, nghiêm túc hiếm thấy, còn có chút tức giận.
"Cái gì?" Khuyết Chu hỏi, đáp án kia đã sớm ở trong lòng nàng, nàng không phải kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu.
Châu Dập nói: "Ta thích điện hạ, từ lúc điện hạ cứu ta, ta đã không thể thích người khác."
Cuối cùng hắn cũng nói ra khỏi miệng đáp án mà hắn giấu trong lòng bao lâu nay.
Khuyết Chu lại có chút không biết phải làm sao.
Nhưng Châu Dập cũng không hy vọng nhận được câu trả lời: "Điện hạ, ta không hy vọng xa vời có thể cùng điện hạ ở bên nhau, thế nhưng về sau người đừng cố ý gán ghét ta với nữ tu nào nữa."
Khuyết Chu nhất thời không kịp phản ứng nên không trả lời.
Đó là lần đầu tiên Châu Dập tức giận, cũng là lần đầu tiên Khuyết Chu dỗ người.