Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 34: Nữ minh tinh đỉnh lưu (34)



Lúc cậu nói chuyện, thành kính trong ánh mắt còn chân thành hơn so với bầu trời trên đỉnh đầu.

Yến Thanh muốn chính mình rõ ràng xuất hiện trước mắt Khuyết Chu, không hề giữ lại chút gì cho bản thân.

Khuyết Chu bị ánh mắt của cậu làm cho xúc động, rất nhiều rất nhiều năm trước, cũng là một đôi mắt như vậy, cũng tự nói với cô, cậu vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cô.

Cô hít sâu một hơi, giơ tay nhéo miếng thịt mềm bên má Yến Thanh, trên mặt cậu vẫn còn có là đứa bé mập mạp bởi vì tuổi không lớn nên chưa hoàn toàn rút đi.

Nhéo một cái liền giống như thạch hoa quả: "Trong ca khúc mới viết đều nói ra những lời dễ nghe như vậy, tôi miễn cưỡng tin tưởng cậu, cùng tôi đi dạo một vòng đi."

Hai người đi một vòng xung quanh trấn nhỏ hơn bốn ngàn mét so với mực nước biển, mãi cho đến khi màn đêm sắp buông xuống.

Núi tuyết xa xa khúc xạ ra ánh sáng hào quang vạn trượng, không giống với tia nắng ban mai buổi sáng, mặt trời chạng vạng cực kỳ giống quả sắp chìm nghỉm, mang theo vẻ đẹp hoàng hôn vẫn lạc.

Ánh sáng vàng rơi xuống thị trấn nhỏ này.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mặt trời chìm nghỉm ở phía sau núi tuyết, Khuyết Chu cùng Yến Thanh mới về tới nhà trọ.

Người của tổ làm phim đang ăn cơm, thấy Khuyết Chu và Yến Thanh đồng thời xuất hiện, Tân Lâm vô cùng vui vẻ vẫy vẫy tay với hai người.

Thức ăn bốc lên mùi thơm.

Gian nhà trọ này rất lớn, ngoại trừ tổ làm phim nhiều người như vậy, còn có mấy đợt người ở chỗ này, chỉ là không có nhiều người như Khuyết Chu bọn họ.

Có người cầm lấy di động chuẩn bị chụp bên này, nhận ra Yến Thanh và Khuyết Chu, trong mắt lóe lên ánh sáng bát quái lại hưng phấn.

Nhưng khi camera nhắm ngay hai người, đối diện với một đôi mắt cực kỳ hung hăng.

Yến Thanh nhìn di động của người phía sau.

Người chụp ảnh là một người đàn ông cao lớn thô kệch.

Cậu không hề sợ hãi, dùng khẩu hình nói: "Không được chụp nha."

Người đàn ông kia lại rùng mình một cái, thật sự buông di động xuống.

Tần Lâm vừa ăn vừa thở dài: "Chúa cứu thế, nói với cô một chuyện, chúng tôi có hai cỗ máy hôm nay ở trên núi bị đông lạnh hỏng rồi, bây giờ tôi sắp ăn không ngon rồi."

Cô ấy và một miếng cơm lớn vào trong miệng.

Bộ dạng như vậy ngược lại hoàn toàn không giống như là sầu không ăn ngon.

"Chủ yếu là có một số nơi trên đường đã quay chụp được tư liệu, nếu không có biện pháp khác thay thế, số liệu bên trong không cách nào khôi phục được, đây không phải là xong đời rồi sao?"

"Tôi có thể giúp cô sửa lại." Bất thình lình, Yến Thanh mở miệng nói.

Tần Lâm ngẩn người, nhìn cậu nói: "Cậu biết không?"

Người bên cạnh cảm thấy Yến Thanh đang khoác lác.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ ngay từ đầu cho rằng Khuyết Chu cũng là đang khoác lác còn không biết cái gì, kết quả quay đầu người ta mang theo bọn họ chụp được Thần Lộc thuần trắng cực kỳ hiếm có, còn không phải một con, mà là một đám!

Họ chọn cách im lặng hoặc họ có thể thực sự phơi bày sự thiếu hiểu biết của mình.

Tần Lâm cũng bán tín bán nghi.

Sửa lại sao?! Chúa cứu thế trâu bò như vậy, người thích chúa cứu thế khẳng định không có khả năng không tự mình hiểu lấy, hơn nữa người ta cao thấp cũng là danh nhân, không có khả năng gạt người, bằng không sẽ rất mất mặt đấy!

Cô ấy gọi người mang thiết bị tới.

Hai máy quay phim rất lớn, còn phải khiêng tới.

Thẻ số liệu bên trong rất rõ ràng đã có chút hư hao, thời tiết quá lạnh dẫn đến thẻ số liệu đóng băng, sau khi trở lại nhà trọ lại tan ra, trực tiếp hỏng.

Yến Thanh nhận lấy hai cỗ máy kia, dùng công cụ của bọn họ tháo ra ngay tại chỗ.

Sau một lúc lâu, lại cắm thẻ dữ liệu vào máy tính.

Bên trong toàn bộ đều là loạn mã.

Tần Lâm: "Toàn bộ đều là loạn mã, trong đội chúng tôi cũng có người biết viết mã, nhưng loạn mã này giống như phát điên, hoàn toàn không có đầu mối."

"Ba phút." Yến Thanh nói.

Tần Lâm: "Hả?" Cái gì mà ba phút???

Ba phút sau, cô ấy xem như hiểu được ba phút là cái gì.

Yến Thanh chỉ dùng ba phút để khôi phục số liệu từ thẻ số liệu.

Trong ba phút này, hai tay của cậu giống như đang bay múa trên đàn dương cầm.

Mã trở thành một chuỗi nốt nhạc, sau đó sắp xếp gọn gàng trong tay cậu.

Người duy nhất biết mã máy tính ở trong đội đều choáng váng: "Những người bình thường như mọi người vừa thấy cũng đã cảm thấy trâu bò rồi đúng không? Không dấu diếm mọi người, ngay cả người trong nghề như tôi cũng trực tiếp muốn quỳ gọi sư phụ.

Khả năng tư duy logic này, mức độ quen thuộc với mã này!

Loại đàn ông khoa học kỹ thuật rõ ràng này, lại còn là một người làm âm nhạc???

Vì sao đều là nam khoa học kỹ thuật, đừng nói là viết ca khúc, anh ta ngay cả hát bài hai con hổ cũng có thể khiến người khác chạy mất dép.

Đây chính là chênh lệch giữa người với người sao?

Yến Thanh mất ba phút để cho tổ làm phim trong nháy mắt tiếp nhận sự tồn tại của cậu, thậm chí còn cho cậu thuê một gian phòng.

Cậu vốn định từ chối.

Cho đến khi Tân Lâm hạ giọng ghé vào bên tai cậu nói: "Gian phòng ở ngay sát vách chúa cứu thế, hơn nữa toàn bộ tiền xuất hành của chúng tôi đều là chúa cứu thế lo hết, cậu xác định cậu muốn từ chối sao?"

Yến Thanh muốn nói không cần, lập tức biến thành: "Sắc trời cũng không còn sớm, tôi quả thật không tìm được chỗ ở, vậy làm phiền hai người rồi, nếu hai người có số liệu hoặc máy móc hư hao gì, đều có thể tới tìm tôi."

Mọi người đều vui mừng.

Sáng sớm hôm sau, mọi người còn có nhiệm vụ quay phim, còn phải quay một loại thực vật hiếm thấy trên núi tuyết.

Chờ sau khi quay xong thì không cần đi núi tuyết nữa, chỉ cần ở trong trấn nhỏ quay phim phong thổ nhân tình.

Và một tuần sau, thị trấn nhỏ sẽ có một bữa tiệc lửa trại đặc biệt.

Đó là cách người dân địa phương dùng để cầu nguyện.

Mà Yến Thanh thì thật sự đi bộ đến nơi cầu nguyện, cũng không nói cho ai biết ngoại trừ để lại cho Khuyết Chu một tờ giấy.

Tần Lâm vô cùng chấn động, cô ấy nhìn dòng chữ ngắn ngủi lưu lại trên tờ giấy kia, hai mắt đẫm lệ: "Chúa cứu thế, đã lâu tôi không thấy được tình yêu tốt đẹp như vậy."

Khuyết Chu liếc cô ấy một cái: "Cậu ấy chỉ đi câu nguyện chứ không phải đi núi đao xuống biển lửa."

"Không thể nói như vậy, đi bộ ba ngày ba đêm đó! Từ lúc nơi này mở du lịch tới nay, rất nhiều người đều nói đi cầu nguyện, nhưng mấy chục năm nay, người có thể đi bộ không vượt quá mười người, hơn nữa tuy rằng cậu ấy tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn sao cũng thấy thành thục hơn so với nhiều người ở trong đội chúng ta.

Chúa cứu thế, cô không cân nhắc suy nghĩ một chút sao?"

“Tôi đang suy nghĩ."

"Hay là đừng lo lắng gì nữa, trực tiếp ở bên nhau đi."

"Cô chắc không?" Khuyết Chu nhướng mày: "Vậy bây giờ tôi đi tìm cậu ấy, các người tự mình đi quay phim đi."

Dứt lời, Khuyết Chu bắt đầu cởi quần áo phòng hộ dày nặng trên người, thật sự không có ý định lên núi tuyết.

Tần Lâm nhanh chóng ôm lấy cánh tay Khuyết Chu, cười nịnh nọt: "Là tôi đang đánh rắm thôi! Cô vẫn phải đi cùng chúng tôi, nếu cô không đi, phỏng chừng những thực vật kia cũng không muốn gặp tôi, lại càng không muốn gặp đám "Cỏ già" ở trong đoàn."

Khuyết Chu không nói gì, cho Tân Lâm một ánh mắt.

Tần Lâm cảm thấy chúa cứu thế muốn nói, sau này ít nói nhảm, làm nhiều việc, nếu không cô sẽ mặc kệ cô ấy.

Cô ấy nhất định quản tốt cái miệng rách rưới và lòng bát quái không kiềm chế được này của mình.

Nhưng lần này trên đường đi.

Khuyết Chu lại luôn cảm thấy có người đang đi theo mình.

"Hạt vừng nhỏ, mi có thể xem xét tình hình trong phạm vi mười km bên cạnh ta không?”

Bởi vì ở trên núi tuyết có chút lạnh nên nó rất buồn ngủ, hạt vừng nhỏ nói: "A2? Cái gì ngạo mạn? Ai ngạo mạn?”

Hạt vừng nhỏ ý thức được công việc sai vặt của mình, lập tức tỉnh táo lại, chột dạ gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, có chức năng này, tỷ tỷ có muốn kiểm tra không?"

“Nhìn xem đi."

Mười giây sau, thân rắn của hạt vừng nhỏ trở nên căng thẳng: "Tỷ tỷ, có người đang theo dõi các ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.