Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 36: Nữ minh tinh đỉnh lưu (36)



"Tỷ tỷ, đối diện có không ít người, ta đếm một chút, cộng thêm Phó Hoài Minh và Hạo Hoa, tổng cộng năm mươi hai người."

Hạt vừng nhỏ không hề hoảng hốt chút nào.

Nó thậm chí còn có một loại ảo giác "Chỉ có vậy thôi sao”.

Loại trình độ của đám phàm nhân này đối với đại lão mà nói, cho dù không cần dùng chút linh khí nào cũng có thể hạ hết tất cả bọn họ trong vòng ba phút.

Cảm giác làm rắn cá muối, thật tốt.

Khuyết Chu đóng cửa xe, dựa vào xe bên cạnh, chỉ nhìn chiếc xe Phó Hoài Minh đang ngồi.

Rõ ràng từ ngoài xe không nhìn thấy bên trong xe, nhưng trong nháy mắt đó, Phó Hoài Minh vẫn cảm thấy Khuyết Chu giống như xuyên qua kính thủy tỉnh nhìn thấy ánh mắt của mình.

"Các người cùng lên hay từng người một lên? Thời gian của chị đây tương đối quý giá, không rảnh cùng các người chơi đâu."

Một cái nhăn mày hoặc một nụ cười của cô đều rất phong tình, giơ tay nhấc chân đều rất tự tin.

Cái loại cuồng vọng vừa đúng này khiến Hạo Hoa đột nhiên sinh ra hứng thú nồng đậm.

Bấy lâu nay hắn ta vẫn chưa tìm được người kế tục.

Người phụ nữ trước mắt này rất thích hợp làm người thừa kế của mình.

Phó Hoài Minh thấy ánh mắt Hạo Hoa không thích hợp, anh ta vội vàng mở miệng: "Hạo tổng, Khuyết Chu đang phô trương thanh thế, tôi nhịn không được nữa rồi."

Hạo Hoa ôm lấy eo Phó Hoài Minh: "Nóng lòng không ăn được đậu hủ nóng, chúng ta nhiều người như vậy, còn có vũ khí, em sợ cái gì?" Không phải Phó Hoài Minh sợ, chỉ là anh ta luôn cảm thấy Khuyết Chu giống như không giống với trước kia, nhưng chỗ nào không giống thì anh ta lại không thể nói ra được.

Giống như trở nên càng nguy hiểm, càng làm cho người ta đoán không ra.

Anh ta cho rằng Hạo Hoa đã từng lăn lộn ngoài xã hội, nhất định có thể ngăn chặn Khuyết Chu.

Nhưng thấy Khuyết Chu mặc áo đỏ, không biết vì sao trong lòng anh ta mơ hồ có loại dự cảm không tốt lắm.

Thấy Phó Hoài Minh thật sự sốt ruột.

Rốt cuộc Hạo Hoa cũng mở miệng: "Bắt lấy cô ta."

Khoảnh khắc đó, cửa của những xe xung quanh đồng loạt được đẩy ra.

Những người bên trong đều cầm ống thép và gậy gộc trên tay.

Mí mắt của Khuyết Chu cũng không thèm chớp một cái.

Năm đó cô chém giết ở trên chiến trường, đối mặt với cô là thiên binh vạn mã đều có thần lực.

Bây giờ chỉ có năm mươi người này, cô thật sự không thèm để ý đến.

Khuyết Chu đứng bất động, Phó Hoài Minh lộ vẻ vui mừng, cảm thấy Khuyết Chu nhất định là bị dọa đến choáng váng.

Ngay khi gậy gộc sắp đập vào đầu Khuyết Chu, cô giơ tay, vững vàng bắt được ống tuýp kia, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, người đàn ông cầm gậy trong nháy mắt bị cô hất bay, đụng vào mấy người xông lên phía sau.

Mà cô nhìn như không tốn chút sức nào.

Xiêm y chính là vũ khí của cô.

Cô cầm lấy cái ống tuýp kia, cái ống tuýp ở trong tay cô như có sinh mệnh, chỉ cần múa hai ba cái đã đánh một đám người ngã vào trong tuyết.

Hạt vừng nhỏ ở trong không gian nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.

Nó biết vì sao người ta nói đại lão là "Nữ ma đầu”.

Trong sinh mệnh ngắn ngủi của nó, đi theo ký chủ khác cũng gặp qua những tướng quân chém giết trên chiến trường, nhưng không có một ai vân đạm phong khinh như đại lão.

Cô thậm chí không thở dốc, đứng ở giữa những đám người đang ngã xuống kia, nhìn vê phía Phó Hoài Minh đang ngồi trên chiếc xe kia.

Hạo Hoa cũng có chút bối rối.

Hắn ta vội vàng lấy súng lục trong lòng ra, ở trong xe gầm nhẹ: "Tốt nhất cô đừng tới đây, trong tay tôi có súng!"

Người phụ nữ chỉ mỉm cười, trong nụ cười không hề che giấu sự ghét bỏ và trào phúng của mình.

"Hạo Hoa tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, không nghĩ tới cũng nhát gan sợ chết ỷ thế hiếp người nha." Bước chân của Khuyết Chu cũng không hề dừng lại, vẫn đi về phía trước.

Màu đỏ càng lúc càng gần.

Hạo Hoa mạnh mẽ hạ cửa sổ xe xuống, giơ tay bắn một phát.

Tiếng súng kia quanh quẩn giữa núi tuyết, nhắm ngay chính giữa trái tim Khuyết Chu.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp vui vẻ, lại thấy Khuyết Chu nghi hoặc nhìn mặt đất, một viên đạn ánh vàng rực rỡ nằm ở trên mặt tuyết, sau đó bị cô nhặt lên.

"Thật ngại quá, đạn đối với tôi, vô dụng." Cô nhún nhún vai, hai gò má trắng nõn càng nổi bật hơn khi mặc xiêm y màu đỏ.

Sau đó Phó Hoài Minh và Hạo Hoa, hai người có quỷ trong lòng càng nhìn cô lại càng cảm thấy quỷ di.

"Đùng! Đùng! Đùng!" Hạo Hoa bắn liền ba phát súng.

Nhưng đúng như Khuyết Chu nói, điều này đối với cô mà nói, thật sự một chút tác dụng cũng không có.

Cô đã đi tới bên cạnh xe.

Phó Hoài Minh run tay muốn đóng cửa sổ xe lại, nhưng một tay cô đã chặn cửa sổ xe lại, sau đó rắc một tiếng, cửa sổ xe chống đạn vỡ nát trong lòng bàn tay của Khuyết Chu.

Cô nhìn Phó Hoài Minh, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của anh ta.

"Không nghĩ tới anh lại thích đàn ông, còn thích loại... Đàn ông trung niên như thế này."

Ở trong lòng Phó Hoài Minh, Khuyết Chu vẫn là người luôn theo đuổi anh ta, từ lúc lên đại học, cô tựa như liếm cẩu luôn vây quanh mình.

Ở trước mặt Khuyết Chu, Phó Hoài Minh vẫn luôn cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ, một mặt không chịu nổi của anh ta toàn bộ bại lộ ở trước mắt Khuyết Chu.

Mặt anh ta giống như bị đánh liên tục vài cái, vừa đau vừa nóng.

Trong mắt của Phó Hoài Minh mang theo hận ý: "Nếu như không phải cô, làm sao tôi sẽ biến thành như bây giờ?"

"Đây chẳng lẽ không phải là anh tự mình chọn sao? Chẳng lẽ là tôi ép anh? Nhưng mà tôi thấy anh và lão trung niên này rất xứng đôi đấy!"

Tay Hạo Hoa đã phát run.

Cũng giống như giọng nói của hắn ta: "Cô... Cô không phải Khuyết Chu, cô là ai?"

"Anh cảm thấy tôi là ai? Là yêu tinh, hay là quỷ?" Khóe miệng cô cười khát máu.

Nếu Hạo Hoa ba mươi tuổi ở chỗ này, hắn ta có lẽ sẽ không sợ hãi.

Nhưng sản nghiệp của Hạo Hoa đã tẩy trắng gần hai mươi năm.

Hai mươi năm, lệ khí của hắn ta đã sớm bị mài mòn, hưởng thụ cuộc sống an lạc, khi nhìn thấy loại tràng diện quỷ dị này sẽ khiến trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Hắn ta thật sự cảm thấy Khuyết Chu là quỷ quái, hoặc là yêu tỉnh gì đó.

Bằng không làm sao viên đạn không có cách nào có thể xuyên qua thân thể của cô được.

Khuyết Chu bỗng nhiên vươn tay, túm lấy bàn tay hắn ta còn chưa kịp thu lại.

Sau đó, khẩu súng lục kia liền từ trên tay hắn ta đến trên tay Khuyết Chu.

Cô thưởng thức cây súng lục ở trong tay: "A- Khẩu súng này ngược lại được chế tác không tồi, các người gióng trống khua chiêng như vậy, muốn cho tôi chết ở chỗ này, tôi làm sao báo đáp lại các người cho tốt đây-"

Cô vừa cười vừa nói, giống như người điên, nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng thanh tỉnh.

"Hay là để cho các người vĩnh viễn ở trên núi tuyết này đi, thế nào?"

Cô mỉm cười quay đầu nhìn về phía núi tuyết.

Sau đó, giơ khẩu súng lục lên, bắn một phát vào núi tuyết.

Phó Hoài Minh bị tư thế không chút do dự nổ súng của Khuyết Chu làm cho hoảng sợ.

Trong trí nhớ của anh ta, Khuyết Chu luôn mang theo nụ cười sáng lạn.

"Tiểu Thuyền, em thả chúng tôi đi được không? Lúc trước là anh... là anh đã làm em thất vọng, nhưng em cũng không đến mức thật sự giết anh... AI"

Lời còn chưa dứt, nhưng bởi vì họng súng Khuyết Chu nhắm ngay vào đầu anh ta khiến anh ta im bặt.

Phó Hoài Minh chỉ cảm thấy dưới thân mình nóng lên.

Hạt vừng nhỏ: "Oa, hắn sợ tè ra quần rồi!"

Cách quần áo thật dày, không ngửi ra mùi gì khó ngửi.

Phó Hoài Minh cũng không để ý nhiều như vậy, anh ta run rẩy nói: "Có chuyện gì từ từ nói, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em có thể... Có thể buông tha cho anh.”

"Thật sao?”

"Thật đấy."

Khuyết Chu cười nói được, mạnh mẽ mở cửa xe, sau đó nhét ống tuýp trên tay mình vào trong tay Phó Hoài Minh, lại quay đầu nhặt một cây đưa cho Hạo Hoa.

"Vậy hai người các người ở chỗ này đánh một trận, ai thắng tôi sẽ cho người đó sống sót."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.