"Tỷ tỷ, chúng ta đã đến vị diện mới rồi." Âm thanh của hạt vừng nhỏ từ trong không gian hệ thống truyền đến.
Khuyết Chu đã ngồi ngây ra nửa giờ rồi.
Nửa giờ trước, mình còn nằm trên giường nắm tay Yến Thanh, nửa giờ sau, cô lại một lần nữa trở thành một người khác, bắt đầu một cuộc đời mới.
Loại cảm giác này khiến cho Khuyết Chu có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy không phải là thật, nhưng tất cả xúc cảm chân thật xung quanh đều đang nhắc nhở Khuyết Chu, đây không phải giả mà là thật.
Cô hít sâu một hơi, mắt nhìn bốn phía, xung quanh giống như là văn phòng, mọi người đều đang nghỉ trưa, phần lớn người đều nằm sấp trên bàn ngủ, có một số người còn đang làm việc, hoặc là đang chơi điện thoại di động.
"Tiếp nhận nội dung vở kịch."
Công ty bây giờ Khuyết Chu đang làm là một công ty quảng cáo, nguyên chủ đang làm công tác tiếp thị ở trong công ty.
Quy mô công ty không tính là rất lớn, nhưng năm nay nguyên chủ 25 tuổi, rất nhiều bạn bè bên cạnh đều còn đang học nghiên cứu sinh, năm đó sau khi tốt nghiệp cô ấy lại khư khư cố chấp không muốn học lên nghiên cứu sinh, sớm hòa nhập vào xã hội, đã trải qua ba năm bị xã hội chèn ép tàn nhẫn.
Nguyên chủ có thể chịu khổ, cũng thông minh, trong đầu luôn có một chút ý tưởng thiên mã hành không*.
* Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.)
Hơn nữa dáng dấp lại xinh đẹp, nhân duyên trong công ty luôn luôn rất tốt.
Một năm sau khi cô ấy nhậm chức, có nhân viên nam mới đến công ty, tên là Trâu Tử Minh, dáng dấp cao lớn đẹp trai.
Đối với tình huống tỷ lệ nữ giới trong công ty cao hơn nam giới rất nhiều, sự xuất hiện của Trâu Tử Minh trong nháy mắt đã trở thành người nổi tiếng của cả công ty.
Lúc ấy nguyên chủ cũng cảm thấy nhân viên này rất đẹp trai nhưng không để ở trong lòng, bởi vì lúc ấy nguyên chủ đang chuẩn bị thăng chức phó bộ trưởng.
Mỗi ngày cô ấy đều tóc tai bù xù, không trang điểm, thậm chí ba ngày chỉ gội đầu một lần, quần áo thì ăn mặc tùy tiện.
Mỗi ngày lúc đi làm đều lên kế hoạch, tan tâm về nhà vẫn còn lên kế hoạch.
Trong thời gian nửa tháng đã gây đi gần mười cân.
Cuối cùng cô ấy cũng được như nguyện chiếm được vị trí phó bộ trưởng, tiền lương cũng tăng gần gấp đôi.
Sau đó nguyên chủ phát hiện, Trâu Tử Minh mới tới luôn chạy tới muốn thỉnh giáo mấy vấn đề về công việc, nguyên chủ thuộc loại người không biết từ chối người khác, Trâu Tử Minh hỏi thì cô ấy trả lời.
Sau khi thường xuyên qua lại, nguyên chủ phát hiện Trâu Tử Minh lại là học đệ của mình.
Có người nói là đồng hương gặp đồng hương nước mắt lưng tròng, xác suất gặp người cùng một trường học ở trong một công ty thật sự rất nhỏ, từ đó về sau quan hệ giữa nguyên chủ và Trâu Tử Minh liên gần hơn một chút.
Nguyên chủ không mang cơm thì Trâu Tử Minh đưa cơm của mình cho cô ấy ăn.
Cô ấy không mang ô thì Trâu Tử Minh đưa cô ấy về trước rồi mới về.
Nguyên chủ cũng không phải kẻ ngốc, một thời gian sau, cô ấy và những người xung quanh đều có thể cảm nhận được Trâu Tử Minh có ý với mình.
Trước kia lúc cô ấy lên đại học từng yêu đương một lần, nhưng đoạn tình yêu kia còn chưa duy trì được một tuần thì cô ấy đã phát hiện người đàn ông kia là một tên cặn bã, quyết đoán chia tay.
Cho nên đối với chuyện yêu đương này, nguyên chủ gần như có thể nói là không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Hơn nữa Trâu Tử Minh thật sự rất dịu dàng, thật ra nguyên chủ cũng từng nghi ngờ, cô ấy luôn cảm thấy Trâu Tử Minh hình như có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương này.
Đôi khi mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn rất chuẩn.
Chỉ là cô ấy quan sát thật lâu.
Lâu đến mức gần một năm.
Trâu Tử Minh vẫn đối xử với nguyên chủ như cũ, cả công ty đều cho rằng hai người đã ở bên nhau.
Nhưng Trâu Tử Minh lại chưa từng nói thích nguyên chủ, thậm chí nguyên chủ đã ám chỉ nhiều lần, hắn ta cũng làm như nghe không hiểu.
Cuối cùng nguyên chủ nhịn không được, cô ấy đã mở miệng trước.
Hai người thuận lý thành chương ở bên nhau.
Lúc đầu mọi thứ đều ổn.
Về sau, nguyên chủ phát hiện không thích hợp.
Trâu Tử Minh có ham muốn khống chế bản thân rất mạnh, không cho cô ấy làm cái này, không cho cô ấy làm cái kia.
Thậm chí còn động thủ đánh cô ấy.
Không chỉ như thế, còn thường xuyên khóc nghèo ở trước mặt nguyên chủ, nguyên chủ lại thật sự không sửa được tật xấu hay mềm lòng này của mình, mỗi lần Trâu Tử Minh khóc nghèo cô ấy đều gửi tiền cho hắn ta.
Ngay từ đầu Trâu Tử Minh còn nói là mượn, nhưng mỗi tháng sau đó nếu nguyên chủ gửi tiền chậm một chút, thậm chí còn bị Trâu Tử Minh mắng.
Đoạn quan hệ không chính xác này sau khi duy trì hơn nửa năm, cuối cùng nguyên chủ chịu không nổi muốn kết thúc.
Nhưng lúc cô ấy còn chưa nói ra khỏi miệng, một cô gái ôm con nhỏ đột nhiên tìm tới cửa.
Chỉ vào mũi nguyên chủ mà bắt đầu mắng.
Nói nguyên chủ là tiểu tam.
Khi đó nguyên chủ mới biết được, thì ra từ ba năm trước Trâu Tử Minh cũng đã làm cô gái này mang thai, cô gái này trực tiếp tới cửa bức cung, điều bất đắc dĩ là Trâu Tử Minh và cô gái này đã tổ chức hôn lễ ở quê nhà.
Cho nên hắn ta mới đổi từ thành phố đến công ty nhỏ này làm việc.
Hết thảy chân tướng đều bị vạch trần, máu chảy đầm đìa vô cùng tàn nhẫn, nguyên chủ cảm thấy mình giống như là một con cá xấu xí bị ném ở trên bờ cát, trở thành trò cười của tất cả mọi người trong công ty.
Những người bình thường thoạt nhìn có quan hệ tốt với cô ấy ở trong công ty, rõ ràng biết Trâu Tử Minh là người đối xử ân cần hỏi han với cô ấy trước, nhưng vào lúc này lại không có một người nào chịu đứng ra nói giúp cô ấy một câu.
Thậm chí còn có vài người che miệng cười trộm.
Cô ấy đã không có tiền, còn bị lừa thành như vậy.
Nguyên chủ đành phải xin lỗi, mặc dù cái gì cô ấy cũng không biết, mặc dù cô ấy cũng là người bị hại.
Nhưng cô gái kia vẫn không chịu buông tha.
Thậm chí mang theo mẹ của Trâu Tử Minh làm ầm ï đến đơn vị của mẹ nguyên chủ.
Rất nhiều người đều gửi thư riêng hỏi có phải cô ấy làm tiểu tam hay không, thậm chí còn có người gọi điện thoại quấy rầy cô ấy hỏi cảm giác làm tiểu tam như thế nào.
Cô ấy giải thích với từng người một.
Nhưng Trâu Tử Minh nói với mọi người: "Là cô ấy quyến rũ tôi, thật đấy, tôi chưa từng thổ lộ với cô ấy, là cô ấy thổ lộ với tôi trước, chỗ tôi có lịch sử trò chuyện."
Lúc ấy nói chuyện phiếm không cảm thấy có gì khác thường, nhưng khi Trâu Tử Minh công bố những lịch sử nói chuyện này, nguyên chủ mới giật mình phát hiện Trâu Tử Minh luôn cố ý dẫn dắt mình nói những lời rõ ràng hoặc là to gan đó.
Cô ấy thực sự trở thành một người không biết xấu hổ.
Cuối cùng cô ấy vì chịu không nổi những lời chửi rủa cuồn cuộn của người khác, uống một vỉ thuốc ngủ, kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi của chính mình.
"Nguyên chủ hy vọng Trâu Tử Minh, người đùa bỡn tình cảm của người khác phải hối hận, thân bại danh liệt, điều quan trọng nhất là nhất định phải cố gắng hơn nữa, leo lên trên, mua một căn nhà thuộc về mình, để cho những người hai mặt trong công ty vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên chính mình." Hạt vừng nhỏ đọc xong nguyện vọng của nguyên chủ, Khuyết Chu nhẹ giọng ừ một chút, sau đó mở điện thoại di động ra, nhìn vào ghi chép trò chuyện của mình và Trâu Tử Minh.
Bây giờ hai người đã đến giai đoạn mập mờ.
Nhưng nguyên chủ xem như là người tương đối bảo thủ, trước mắt còn chưa bị Trâu Tử Minh dẫn dắt nói ra lời nào tương đối lớn mật.
Cô cười cười, lưu lại toàn bộ lịch sử trò chuyện trên máy tính làm thành một tập tài liệu.
Nếu nguyên chủ muốn người đùa bỡn tình cảm phải hối hận, vậy ngược lại rất đơn giản.
Cô lấy từ trong túi xách của nguyên chủ ra một cây son môi.
Màu son môi có chút nhạt, ngón tay Khuyết Chu nhẹ nhàng lướt qua, son môi màu đậu đỏ biến thành màu đỏ thẫm phục cổ.
Cô soi gương tô lên môi mình.
Giơ điện thoại di động lên tùy ý chụp một tấm, đăng lên nhóm bạn bè.
Khuyết Chu: [Màu son môi mới này thích hợp với tôi không?]