Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 7: Nữ minh tinh đỉnh lưu (7)



Một tháng sau cô sẽ vào đoàn làm phim.

Vai diễn của cô không chỉ là quý phi, mà còn là điệp viên.

Làm quân cờ cho thế lực hai bên, cô vừa chính lại vừa tà, võ nghệ đương nhiên sẽ vô cùng cao, vả lại còn cực kỳ am hiểu cách dùng độc.

Cho nên rất nhiều cảnh quay không chỉ ở trong hoàng cung, còn có vài cảnh dặn dò quý phi làm sao biến thành một mỹ nhân điên cuồng, cũng sẽ có cảnh đánh nhau.

Đoàn làm phim quay phim cũng rất ít khi dựa vào trình tự như kịch bản mà quay, bình thường đều quay những cảnh phù với với nơi đang quay, liệt kê ra từng cảnh cần quay, xong rồi mới quay những cảnh còn lại để hoàn thành xong tất cả các cảnh trong kịch bản.

Cho nên lúc Khuyết Chu vừa mới vào đoàn làm phim, cảnh quay đầu tiên của cô là cảnh đánh nhau.

Đội hình đoàn làm phim vô cùng xa hoa.

Nam chính là người đã xuất đạo hai mươi năm, nhưng năm nay mới ba mươi tuổi, đạt danh hiệu là ảnh đế Song Kim, gọi Nhâm Đức.

Nữ chính là ảnh hậu Tam Kim, năm nay ba mươi ba tuổi, danh tiếng trong giới cũng rất tốt, là người cực kỳ hiền hòa.

Đây đều là đại tiền bối trong giới giải trí, đạt được những giải thưởng danh giá này cũng đã khẳng định được thực lực của diễn viên, hơn nữa hai người này còn đạt được rất nhiều giải thưởng danh giá khác, lớn nhỏ không thể đếm hết.

Nhân vật nữ chính của bộ phim này là một nữ phu tử*, nam chính là một hoàng đế, kết cục của bộ này là SE.

(*): Phu tử là tôn hiệu do các vị đế vương đời sau ban tặng, hoặc dân gian truy tôn những bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước, tôn hiệu này phổ biến ở khu vực Á Đông thời phong kiến. Ngoài ra Phu Tử còn là tiếng học trò gọi thầy mình, hoặc có nghĩa là người đàn ông trưởng thành, lại có nghĩa nữa là tiếng vợ gọi chồng.

Bởi vì tư tưởng nữ phu tử tiến bộ, nhất định không có khả năng vào thâm cung làm hoàng hậu.

Nhưng trên ý nghĩa nào đó lại không tính là bi kịch, bởi vì nữ chính trở thành nữ phu tử, trợ giúp nam chính đánh lui địch quốc, cho nên nam chính mới lực bài chúng nghị, có thể cho phép nữ tử vào triều làm quan.

Bộ phim này quay tốt là do ý thức thức tỉnh của phụ nữ, quay không tốt là do phụ nữ dựa vào đàn ông nên thay đổi hết nội dung bộ phim.

Tóm lại bộ phim này rất khó nắm chắc.

Nhưng bất kể thế nào, với đội hình diễn viên như thế, bộ phim này cũng đã đạt được độ chú ý rất cao.

Lúc trước nguyên chủ lúc vì không lấy được vai diễn này đã đau buồn một thời gian.

Nhưng tên cặn bã Phó Hoài Minh này lại lúc lạnh lúc nóng, khiến cho nguyên chủ vừa muốn tiến lên, lại biến thành đầu óc toàn nghĩ đến chuyện yêu đương.

Hiện tại nhiệt độ của bộ phim này thậm chí còn cao hơn nhiệt độ trong kịch bản gốc.

Fan của Khuyết Chu lại tăng mấy vạn.

Đêm đầu tiên khi vào đoàn làm phim.

Khuyết Chu nhận được một cú điện thoại.

Là Phó Hoài Minh gọi tới.

Âm thanh ở đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào.

Giọng Phó Hoài Minh mang theo mùi rượu, hình như đã say khướt.

Khuyết Chu ngồi ở ban công khách sạn, mặc áo ngủ, điện thoại di động mở loa ngoài, cô đang xem kịch bản.

"Alo? Là Tiểu Thuyền sao?" Giọng Phó Hoài Minh truyền đến. Khuyết Chu ừ một tiếng.

Bên kia rất nhanh mỉm cười, trong tiếng cười còn mang theo một tia chua xót: "Anh vẫn còn nhớ số điện thoại của em, năm năm rồi, anh vẫn có thể nhớ rất rõ."

".. Cho nên?”

Bên kia không ngờ tới Khuyết Chu lại có phản ứng như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Tiểu Thuyền, thật ra lần trước lúc gặp em đã muốn nói với em... Anh có chút nhớ em.”

Mí mắt Khuyết Chu cũng không nâng lên chút nào: "Ừ”"

"Anh nhớ ánh mắt khi em nhìn anh lúc còn ở trường học, xa nhau đã năm năm rồi, anh thật sự rất nhớ em."

Hạt vừng nhỏ thò đầu ra, xì một tiếng: "Đồ cặn bã thật ghê tởm, quấy rầy tỷ tỷ nhà chúng ta xem kịch bản."

Châm chọc xong lại dùng đuôi của mình che miệng mình lại, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, ta nhịn không được châm chọc hắn, có quấy rầy đến tỷ không?"

Mặt mày Khuyết Chu nhu hòa một chút: "Không sao, mi cứ việc châm chọc, ta rất thích mi nói như vậy."

Hạt vừng nhỏ được khích lệ lập tức giống như uống m.á.u gà.

Khuyết Chu thì hoàn toàn không để Phó Hoài Minh vào mắt, hắn ở đầu dây bên kia nói một đống lời, nói những chuyện gì Khuyết Chu hoàn toàn không chú ý nghe.

"Này? Tiểu Thuyền, em có nghe không?" Phó Hoài Minh hỏi.

"À, không nghe." Khuyết Chu tàn nhẫn trả lời.

Thành thật mà nói, thật ra âm thanh của Phó Hoài Minh rất dễ nghe, lúc trước hắn không phải học chuyên ngành diễn xuất mà là học phát thanh ở trường, âm thanh khi uống rượu vào trở nên lười biếng khàn khàn, quả thật rất hấp dẫn.

Nhưng Khuyết Chu từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, câu trả lời của cô khiến Phó Hoài Minh phá vỡ phòng ngự trong chớp mắt. "Tiểu Thuyền, anh hạ mình gọi đến tìm em, em còn muốn thế nào nữa?"

Khuyết Chu: "Lần sau anh muốn nói dối thì nhớ viết lại trên bản nháp để xem lại trước đi, số điện thoại di động tôi đã sớm đổi rồi. Anh có chắc là năm năm trước đến bây giờ vẫn có nhớ số điện thoại của tôi không?"

Bên kia trâm mặc.

Khuyết Chu khép kịch bản lại, cầm lấy di động: "Được rồi, tôi không muốn nhiều lời với anh, bây giờ tôi không có hứng thú, anh cũng không cần đánh chủ ý lên người của tôi nữa, cúp đây."

Không chút dây dưa, nói xong liên cúp.

Hạt vừng nhỏ hận không thể lập tức mọc ra một đôi tay võ tay cho đại lão.

Đáng tiếc nó chỉ là một con rắn, vì thế chỉ có thể dùng mũi đuôi va chạm vào thân thể của mình, phát ra tiếng vỗ tay lạch cạch.

Đại lão chính là đại lão, nội tâm không hề gợn sóng, nó hoài nghi có phải trong lòng lão đại, Phó Hoài Minh chẳng khác gì một con ba bai

Ngày mai sẽ có một cảnh của Khuyết Chu, cô ôn tập lại lời thoại một lần nữa.

Gió ban công khách sạn rất thoải mái, Khuyết Chu giơ tay duỗi lưng.

Áo ngủ bị động tác của cô kéo lên phía trên, trong ánh sáng lờ mờ lộ ra vòng eo xinh đẹp.

"Khụ khụ khụ." Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.

Khuyết Chu vẫn duy trì động tác giơ tay duõi lưng, quay đầu nhìn sang, phát hiện thiếu niên đang ôm cây đàn ghi ta đứng ở ban công bên cạnh, hình như cô thấy tai của cậu lại đỏ lên rồi.

"Thật trùng hợp, Tiểu Yến Thanh." Cô chào hỏi, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm vẻ lười biếng.

Ba chữ "Tiểu Yến Thanh" giống như lông vũ lướt qua lỗ tai cậu, mềm mại tê dại, khiến cho cậu nhịn không được co rúm cổ lại. Người phụ nữ này thật sự rất kỳ quái.

Nhưng liếc mắt nhìn sang, cô vẫn là một bộ dạng tự nhiên hào phóng, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ nguy hiểm mê người, tiên diễm ướt át trong đêm tối.

Ngược lại thì cậu có chút nhăn nhó.

Vì thế Yến Thanh nghiêm mặt, cứng ngắc trả lời: "Cô... xin chào."

"Buổi tối ra đây tìm linh cảm sao?" Khuyết Chu một tay chống đầu, một tay khác chống lan can.

Ban công khách sạn cũng không lớn, cô hơi nghiêng người về phía trước, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn giống như tơ lụa tốt nhất, dưới ánh trăng và ánh sáng tràn ra từ trong phòng nhìn trơn mềm vô cùng.

Ánh mắt Yến Thanh không biết để ở đâu, cậu ừ một tiếng, muốn trở về phòng, nhưng bây giờ mà trở về phòng có phải có vẻ rất cố ý hay không?

Bây giờ người ta dường như cũng chỉ là chào hỏi mình chứ không có ý gì khác, nếu như mình đi vào phòng, có phải sẽ có loại ý tứ giấu đầu lòi đuôi không?!

Tốt xấu gì mình cũng là đàn ông con trai, còn người ta chỉ là một cô gái.

Vì thế trong lòng Yến Thanh đang đấu tranh tư tưởng, xấu hổ ngồi ở trên ghế nhỏ trong ban công.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Đâu óc cậu nóng lên, hỏi: "Vừa rồi ai gọi điện thoại cho cô vậy?"

Hỏi xong đã hối hận.

Lại nghe thấy Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia nhẹ nhàng nhợt nhạt, hòa lẫn với ánh trăng lại cực kỳ giống như một bản nhạc, không biết thế nào cậu đột nhiên có chút linh cảm.

"Đó là bạn trai cũ của tôi." Khuyết Chu nói.

Yến Thanh ồ một tiếng.

Khuyết Chu nhìn chằm chằm sườn mặt của cậu, hơi híp mắt, gần từng chữ: "Đó là chuyện năm năm trước, bây giờ tỷ tỷ vẫn còn độc thân nha-"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.