Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 48: Quỷ Vương Ngàn Năm (3)



Nguyên chủ tên Đường Ngọc, là người của một trong tứ đại gia tộc bắt ma nổi tiếng nhất ở Đông Kinh.

Hiện giờ nguyên chủ mới mười tám tuổi, học năm nhất đại học chuyên ngành khảo cổ, cậu ta tình cờ được phân vào phòng ký túc xá cùng với Kỳ Ngôn và hai người bạn khác, mọi chuyện vốn rất bình thường, cho tới khi một lần Đường Ngọc tìm được ở thư viện một cuốn sách cũ nát bên trong giá sách, bên trên có ghi chép về một quốc gia cổ đã bị diệt vong từ rất lâu về trước, không những vậy, nó còn nói tới một ngôi mộ được người ta tuỳ tiện chôn cất của vị vua nước Sở này.

Nhưng mà thực tế trong sử sách lại không có tư liệu nào có liên quan tới nước Sở, cũng tức là nước Sở ấy không hề tồn tại, trang sách cũ nát, dòng chữ mờ nhạt, Đường Ngọc nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, mặc kệ là thật hay giả, hắn ta liền mang về cho mấy người bạn cùng phòng xem.

Đọc xong cuốn sách này, hai người bạn kia liền ôm bụng cười đau ruột, sau đó dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng mà nhìn Đường Ngọc, cười đùa: “cậu thật sự tin nó có thật? Xem xem, nơi này cách chúng ta cũng không xa, địa điểm cũng không phải là núi sâu rừng rậm gì, đích thị là một cái núi nhỏ bị bỏ hoang, vậy mà cậu cũng tin là nó có thật à?”

“Nếu mà có thật thì giờ cũng chẳng tới được cậu tìm thấy đâu, hahaha ha”

Đường Ngọc mím môi không nói, khuôn mặt đỏ bừng ngoảnh đi nơi khác.

Mà Kỳ Ngôn từ đầu tới cuối đều trầm mạc, lúc này lại nên tiếng: “cũng không hẳn là không có khả năng”

Gia Hồng Định sững sờ, sau đó cười đùa nhìn hắn: “Kỳ Ngôn, cậu cũng cho rằng đó là sự thật à”

“Đừng bảo cậu cũng bị Đường Ngọc tẩy não rồi nhá”

Đường Ngọc tính cách kỳ quái, da mặt lại mỏng nhất trong bốn người bọn họ, bọn hắn còn nhớ khi cậu ta mới chuyển tới, việc đầu tiên là phát cho bọn hắn mỗi người một tấm bùa hộ mệnh, còn nói là bùa gia truyền???

Lúc đó hai người bọn họ đều ngây người, cũng chỉ có Kỳ Ngôn lại bình tĩnh nhận lấy, còn nói cảm ơn.

Ha hả, Gia Hồng Định và Hồ Ca trong lòng nhất quyết không tin chuyện quỷ thần, bọn họ là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng mà mặt mũi không phải là không cho, đành miễn cưỡng mỉm cười nhận lấy, chỉ là sau khi quen thân hai người họ vẫn thường lấy chuyện này ra trêu chọc Đường Ngọc, khiến mặt cậu ta tức giận tới mức đỏ bừng.

Nhưng không ngờ rằng lần này cậu ta lại ngây thơ đến như vậy, cái gì mà Sở quốc? Vốn dĩ không có tồn tại.

Kỳ Ngôn nghe vậy chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hai người bọn họ: “lịch sử không ghi chép nó cũng không phủ định sự tồn tại của nó, cậu lấy gì để chứng minh nó không tồn tại? Bỏ đi, Đường Ngọc tìm được nơi này cũng tốt, dù gì kỳ nghỉ hè này chúng ta cũng không biết nên đi đâu chơi, tuỳ tiện tới nơi này là được”

Tức khắc, hai mắt Đường Ngọc liền sáng lên, cười cười: “chúng ta đi thật sao?”

“Ừ”

Hai người còn lại nghe vậy thì bất đắc dĩ, cũng miễn cưỡng gật đầu: “nha, đi thì đi”

“Đường Ngọc, tấm thân xác này ngày hôm ấy liền trao cho cậu”

Đường Ngọc nghe vậy tỏ vẻ ghét bỏ: “cho cũng không cần”

“Ha haha ha”

Chỉ là khi đi tới nơi không ngờ bọn họ lại tình cờ tìm thấy một cái hang động thật, bốn người ngoảnh mặt nhìn nhau, do dự một chút liền đi vào, bên trong cũng khá rộng lớn, phía chính giữa còn có một cái bia đá cũ.

“Ngoạ tào, Đường Ngọc, không ngờ cậu ăn may cũng tìm được bia mộ thật” Hồ Ca tỏ vẻ kinh ngạc.

“Có khi nào là trò lừa đảo không?” Gia Hồng Định nhíu mày, tay sờ mò lên bia đá, nhìn kỹ một hồi, mắt cậu ta liền mở to ra, hét lớn: “trên đây hình như có chữ!”

Tức khắc, cả bốn người đều xúm lại gần bia đá.

“Chữ gì đây?”

Gia Hồng Định nhíu mày lắc đầu: “văn tự xa lạ, đã vậy còn bị trôi đi gần hết, mờ lắm không xác định được”

“Đó, tôi đã nói rằng nơi này có mộ mà” Đường Ngọc vừa nói vừa gật đầu, trong lòng cũng thầm nhủ rằng không hổ là la bàn cụ tổ để lại, tìm ra vị trí của huyệt mộ cũng thật dễ dàng.

Tuy nói hắn là người của tứ đại gia tộc bắt ma có tiếng, nhưng thực tế, một chút kỹ năng bắt ma của hắn cũng không có, kỹ thuật nhập môn cạn bã học cũng không xong, nếu không phải hắn là người của Đường gia, Đường gia thật sự không muốn nhận hắn làm con cháu!

Đường gia danh tiếng đời đời, mỗi thế hệ, mỗi người đều có thiên phú cực cao, chỉ là tới đời Đường Ngọc…

Đường Thế Nhân, cha ruột của hắn cũng từ bỏ dạy hắn học đạo.

“Có khi nào chúng ta là người đầu tiên phát hiện ra nó không? Sau đó sẽ trở lên nổi tiếng!” Hồ Ca nhìn chằm chằm bia mộ, kích động nói.

“Nhưng mà không hẳn là mộ của vua chúa hay quan lại”

Kỳ Ngôn từ đầu tới cuối vẫn im lặng, tay đưa lên chạm nhẹ vào bia mộ, không hiểu sao khi mới bước vào đây cả người hắn liền có cảm giác khó chịu không dứt.

Tim giống như bị người ta bóp chặt, co thắt từng hồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.