Vân Ngọc ngồi trên chiếc ghế dài, uống một lon coca mua từ máy bán hàng tự động.
Cậu đã lấy một chút tiền từ ví của Tuấn Trạch trước khi trả túi lại rồi rời khỏi bệnh viện.
Vân Ngọc khá hài lòng về màn diễn xuất của mình khi đối mặt với Vinh Huy lúc trước.
Cậu rất vui khi diễn xuất của mình đủ tốt để giúp Vinh Huy.
Bởi vì thật sự, tất cả điều cậu muốn là khiến Vinh Huy trở nên tốt hơn.
Y quá tốt khiến cậu và Tuấn Trạch đều không xứng để có được.
“Ah, bây giờ tao có thể xả hơi rồi, Vinh Huy sẽ bước tiếp trên con đường sự nghiệp trở thành một diễn viên nổi tiếng, trong khi tao sẽ bước tiếp con đường để hoàn thành nhiệm vụ.
Pupa, mày có nghĩ rằng tao rất rất tốt không?”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 70%]
[Pupa: Ding! Breakmeter giảm xuống 45%]
[Pupa: Ding! Breakmeter giảm xuống 40%]
[Pupa: Ding! Breakmeter giảm xuống 35%]
Vân Ngọc chớp chớp mắt, cố gắng hồi thần từ những thông báo bất ngờ của hệ thống, “Chờ đã, cái gì vừa xảy ra vậy???”
Pupa xuất hiện trước mặt Vân Ngọc và xoay vòng vòng trước khi nhảy bổ thân hình của nó lên đầu Vân Ngọc.
“Oái! Này! Mày chắc chắn là đang cố ý!”
“Đúng vậy,” Pupa lãnh đạm nói, “Cậu có nhận thức được vừa rồi cậu làm cái gì không hả?”
“Cái gì? Tao đang dọn đường cho Vinh Huy!”
“Cậu chỉ đang tăng tốc diễn biến câu chuyện cũ như khi Vinh Huy và Tuấn Trạch là một cặp.
Anh ta có một thế lực bí ẩn giúp đỡ phía sau, mặc dù tôi không hiểu tại sao anh ta có sự giúp đỡ đó.
Nhưng hiện tại anh ta đang liên hệ với thế lực đó và sẽ dẫm lên vết xe đổ,” Pupa cho Vân Ngọc nhìn chỉ số Breakmeter đã bị giảm 15%, đó thật sự là cú sốc với Vân Ngọc.
“Làm sao nó có thể giảm cơ chứ? Tao làm mọi thứ rất tốt mà!”
“Breakmeter không chỉ là chỉ số chia cắt cặp đôi chính mà còn là chỉ số giải cứuthế giới.
Cậu thấy đấy.
Fatemeter của Vinh Huy được tăng lên 70%, nhưng Breakmeter lại giảm đi 15%.
Điều đó có nghĩa là, những gì cậu đâ làm không chỉ gây ra nỗi ám ảnh của Vinh Huy với cậu, mà còn cho anh tả đầy đủ lý do để cất bước trên con đường hắc đạo, anh ta sẽ làm việc cho tổ chức xã hội đen sớm thôi.”
“...!Nhưng tao chỉ muốn anh ta nhận ra rằng anh ta có một tương lai tốt đẹp hơn là chỉ chăm chú vào tình yêu thời cấp 3…”
“Thiết lập nhân vật của Vinh Huy là một người vô cùng tuyệt vọng trong chuyện tình cảm.
Cậu không nhận ra tại sao anh ta có thể yêu Tuấn Trạch trong thiết lập ban đầu à, mặc dù họ hoàn toàn không có chút phù hợp.
Và tại sao anh ta có thể yêu cậu nhanh như thế? Bởi vì anh ta là người thiếu thốn tình thương!” Pupa giải thích mọi thứ để gõ cho đầu Vân Ngọc tỉnh ra.
“Những gì cậu vừa làm chỉ khiến anh ấy nhận ra rằng anh ấy quá yếu để đấu lại với Tuấn Trạc.
Vì vậy, anh ta đã bước lại con đường cũ để trở thành một xã hội đen, như Tuấn Trạch, anh ta chuẩn bị đối đầu vì cậu.
Thế giới này không hề đơn giản, bởi vì cả Vinh Huy và Tuấn Trạch đều còn trẻ và bốc đồng, và cậu chính là ngòi nổ của bọn họ.”
“...Làm sao mọi chuyện lại có thể rối tung như vậy..” Vân Ngọc tự hỏi mình đã sai từ bước nào.
“Đây là lý do tại sao cậu không nên lừa gạt tình cảm của họ, bởi vì khi cậu làm vậy, mọi chuyện sẽ rối tung cả lên.”
“...Tệ đến vậy sao..”
“...Chết tiệt…” Pupa biến mất và để lại Vân Ngọc một mình ngồi đó.
Vân Ngọc vẫn đang chết lặng vì những gì vừa xảy ra.
Cậu rõ ràng chỉ muốn mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn.
Cậu cho rằng mình đã hiểu rất rõ về tình yêu trong thế giới này.
Nhưng...cậu chỉ làm mọi chuyện rối hơn…
Cho đến tận giờ phút này, Vân Ngọc vẫn chẳng thể hiểu hết được chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng cậu phải quay trở lại ký túc xá để xem Vinh Huy..
Vân Ngọc mở cửa và gọi “Vinh Huy, anh có ở đây không?”
Không có câu trả lời.
Vân Ngọc bật đèn lên và không thấy bóng dáng ai.
Tất cả mọi thứ của Vinh Huy đã biến mất và chỉ có một bức thư trên bàn.
Vân Ngọc nhanh chóng mở nó và đọc:
“Tôi sẽ chiến thắng trở về, đợi tôi, Vân Ngọc.
Tôi yêu cậu.- Dương Vinh Huy.
Vân Ngọc nuốt nước bọt, chuyện này tệ hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Cậu đã làm hỏng cả thế giới mà không biết mình đã làm gì sai.
Cậu quay số điện thoại của Vinh Huy, nhưng bị ngất kết nối ngay lập tức.
Cậu gọi lại một vài lần và nhanh chóng nhận ra rằng Vinh Huy chắc hẳn đã thay đổi số liên lạc.
“Tao nghĩ… tao đã vô tình nhấn nút end game rồi….”
---------
Vinh Huy đã biến mất từ hôm đó, Chủ nhật, thứ hai, và cả tuần sau vẫn chẳng thấy y đâu.
Nhưng không ai quan tâm đến điều đó, vì mọi người chỉ nghĩ y nhận dự án mới.
Y luôn có thể bắt kịp việc học và đứng đầu lớp.
Trên thực tế, tất cả người hâm mộ của y đều rất vui, vì họ nghĩ rằng Vinh Huy sẽ đóng vai chính trong một bộ phim mới.
Chỉ có Vân Ngọc và hiệu trưởng biết rằng y đã chuyển trường đi đâu đó.
Khi tin tức được công bố, tất cả mọi người đều bị sốc.
Họ đã spam rất nhiều trên trang cá nhân của y, hỏi tại sao y lại chuyển trường, nhưng ngay sau đó, mạng xã hội của Vinh Huy cũng bị xóa.
Vân Ngọc ngơ ngác ngồi trên băng ghế, cậu đang miên man suy nghĩ về Vinh Huy.
Cậu lo lắng rằng Vinh Huy sẽ kết giao với người xấu, bởi vì bất cứ khi nào cậu hỏi hệ thống, nó cũng nói rằng Vinh Huy đang trò chuyện trong thế giới ngầm.
Tuấn Trạch nhìn Vân Ngọc đang thẫn thờ trên băng ghế, anh quay lại với hai lon coca và áp lon coca lạnh vào má Vân Ngọc.
Vân Ngọc giật bắn người, nhưng cậu mỉm cười khi thấy Tuấn Trạch.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi họ chính thức hẹn hò.
Tuấn Trạch đã trở thành một cậu trai ngoan ngoãn sau khi hẹn hò với Vân Ngọc.
Anh không còn thường xuyên hỗn chiến với các băng đảng đầu gấu nữa, ít nhất là không phải trước mặt Vân Ngọc.
Hầu hết thời gian, họ dành thời gian trên sân thượng hoặc băng ghế trong vườn trường, tận hưởng khoảng không gian thư thái.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tuấn Trạch hỏi.
“Hm? Không có gì.” Vân Ngọc cười.
Cậu cúi đầu tiếp tục hoàn thành bài tập của mình.
Tuấn Trạch xem trang cá nhân của Vân Ngọc, anh cảm thấy trái tim mình đã dịu lại sau khi hẹn hò với Vân Ngọc được một tháng.
Vân Ngọc là một cậu bé thực sự chăm học chăm làm.
Cậu thông minh, nhưng không hợm hĩnh.
Tuấn Trạch rất thoải mái mỗi khi ở bên cậu.
Nhưng có điều gì đó khiến anh bất an, bởi vì Vân Ngọc thường xuyên thẫn thờ, nghĩ về Vinh Huy.
Dù Vân Ngọc chưa bao giờ nói ra, nhưng Tuấn Trạch đoán được rằng cậu đang nghĩ về sự biến mất của Vinh Huy.
Tuấn Trạch ôm Vân Ngọc từ phía sau và tựa cằm vào vai cậu, anh bĩu môi một cách đáng yêu, “Đừng nghĩ về ai khác, tôi là bạn trai của cậu đấy.”
Vân Ngọc cười, khẽ nhéo nhéo mũi Tuấn Trạch, “Đúng, Đúng, Đúng, anh là bạn trai của tôi.
Anh chỉ đang suy nghĩ quá nhiều thôi.
Dù sao thì anh cũng nên làm bài tập sớm đi, tôi không muốn cầu xin anh làm bài tập đâu.
Một lần nữa, nếu anh có thể hoàn thành nó sớm, tôi sẽ đồng ý đi chơi trò chơi điện tử với anh ngay”
Tuấn Trạch siết chặt vòng eo của Vân Ngọc, anh vùi mặt vào vai cậu và hít thật sâu, “Được rồi, chúng ta sẽ đến khu trò chơi điện tử vào buổi hẹn hò sau nhé..”
Vân Ngọc nghĩ là Tuấn Trạch đã bị thuần hóa.
Anh đã ngoan ngoãn với cậu và tất cả những bắt nạt trong quá khứ đều biến mất ngay lập tức khi anh ở bên Vân Ngọc, nhưng bản thân Tuấn Trạch vẫn còn chất chứa nhiều suy nghĩ trong lòng.
Anh biết rằng Vân Ngọc không thể quên Vinh Huy một cách dễ dàng, nên anh nhắc về mối quan hệ hiện tại của họ, để Vân Ngọc sẽ cảm thấy trách nhiệm hơn.
Tuấn Trạch nói với bố anh hủy bỏ hết lịch trình vào buổi tối hai người hẹn hò.
Anh muốn giới thiệu Vân Ngọc với bố.
(GinGin: nhanh thế anh… chưa gì đã ra mắt gia đình.
Tui nói mà, Tuấn Trạch áp dụng chiêu đánh nhanh thắng nhanh xịn xò ghê=)))
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 55%].