Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 39: 39: Tôi Nhớ Em





Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tất cả học sinh cao trung đã tốt nghiệp.

Bởi vì hôm nay là ngày tuyển sinh Đại học toàn quốc hay còn gọi là Cao Khảo.

Duẫn Bích Ý lái xe đưa Tuấn Trạch và Vân Ngọc đến địa điểm thi, đó là trường đại học quốc gia nằm ở trung tâm thành phố.
“A, mẹ không thể tưởng tượng được khoảnh khắc con mẹ tốt nghiệp cao trung với một số điểm cao chót vót và được tham gia Cao Khảo thế này,” Duẫn Bích Ý nói nửa đùa nửa thật, “Nói cho mẹ nghe, con muốn gì nào? Một chiếc ô tô mới? Một căn nhà mới? Một miếng đất mới? Mẹ sẽ tặng con!”
“Con muốn chính thức đính hôn với Vân Ngọc sau khi làm hoàn thành kỳ thi.” Tuấn Trạch nói rành mạch.

Không có sự lưỡng lự nào trong giọng nói của anh và anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Vân Ngọc.
Duẫn Bích Ý liếc về phía Vân Ngọc.

Cậu lập tức xác nhận, “Nếu cô cho phép, con sẽ kết hôn với Tuấn Trạch sau khi tốt nghiệp đại học.”
Duẫn Bích Ý nhìn chằm vào đôi uyên ương đang chăm sóc cho nhau.

Sự hiện diện của Vân Ngọc trong cuộc sống của Tuấn Trạch đã thay đổi rất nhiều thứ, từ việc học hành, thái độ sống và cả mục tiêu sống của anh.

Duẫn Bích Ý được đảm bảo rằng Tuấn Trạch sẽ có thể quản lý công việc kinh doanh của gia đình sau khi bà nghỉ hưu.
Trong khi đó, đối với Vân Ngọc, sự hiện diện của Tuấn Trạch đã mang lại cho cậu sự an toàn và tình yêu thương mà trước đây cậu chưa bao giờ được cảm nhận khi còn là đứa trẻ mồ côi.

Cuộc sồng của cậu cũng tốt hơn rất nhiều, vì Tuấn Trạch luôn đưa cậu đi ăn những món ngon và bổ dưỡng mỗi ngày.
Duẫn Bích Ý xoa đầu hai người và nói, “Tất nhiên, nếu hai đứa muốn đính hôn sau khi hoàn thành kỳ thi, thì cứ làm vậy đi.


Mẹ sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn thật hoành tráng cho hai đứa! Phải cho cả thế giới biết rằng con trai mẹ có một vị hôn thê tuyệt vời!”
Tuấn Trạch hoàn toàn vui sướng với câu trả lời của mẹ.

Anh sợ rằng mình sẽ cần phải có những biện pháp quyết liệt để đảm bảo với mẹ về mục tiêu được kết hôn với Vân Ngọc, nhưng mẹ anh rất ủng hộ điều này, không hề giống như bố anh, người vẫn luôn coi thường anh và Vân Ngọc, cho dù anh có đạt được bao nhiêu thành tích đi chăng nữa.
Dù sao thì điều đó cũng không phải là vấn đề.

Tuấn Trạch có cả ngàn cách để mang lại hạnh phúc cho Vân Ngọc mà không cần đến sự giúp đỡ của bố.
Có thông báo tập trung, Duẫn Bích Ý liền đẩy hai người vào cổng trường
“Được rồi, hai đứa phải đi rồi đấy, mẹ sẽ đợi ở đây nhé!”
Tuấn Trạch gật đầu và kéo Vân Ngọc sát về phía anh.

Bóng lưng họ khuất dần khỏi tầm mắt của Bích Ý, và nụ cười của bà cũng dần biến mất.
Bà trở lại xe và gọi trợ lý của mình, “Linh, tình hình hiện tại của công ty thế nào rồi?”
“Khá tệ, thưa sếp.

Chủ tịch Châu dường như muốn nắm quyền kiểm soát toàn bộ công việc kinh doanh của Duẫn gia.

Lần trước, ông ấy đã gửi đứa con ngoài giá thú của ông ấy, Dương Vinh Huy, đến công ty và yêu cầu gặp ngài.”
“Đứa trẻ đó thật sự rất nguy hiểm, cậu ta sẽ trở thành chướng ngại của Tuấn Trạch trong thời gian dài sắp tới.

Hãy báo với chú tôi thúc đẩy kế hoạch tách Duẫn gia ra khỏi Châu gia càng nhanh càng tốt.


Châu gia đã dựa hơi của gia tộc nhà ta quá lâu rồi, tôi sẽ chú ý chồng tôi trước khi ông ta có thể làm những điều ngu ngốc.”
“Vâng, thưa ngài.”
Duẫn Bích Ý ngắt cuộc gọi.

Bà nhìn chằm chàm vào toà nhà nơi mà Tuấn Trạch và Vân Ngọc đang làm bài thi.

Kể từ khi Tuấn Trạch trở lại đúng đường, bà muốn thúc đẩy quá trình phân tách giữa Duẫn gia và Châu gia.
Duẫn gia sẽ có thể tiến xa hơn dưới sự nắm quyền của con trai bà.

Tuấn Trạch là một đứa trẻ thông minh, tài giỏi, nhưng những lời nói hạ nhục của chồng bà đã đẩy thằng bé trở nên tồi tệ, cho đến khi cậu bé tên Lý Vân Ngọc đến và giúp Tuấn Trạch.

Bà không quan tâm ràng Tuấn Trạch sẽ lấy đàn ông, miễn là Tuấn Trạch cảm thấy hạnh phúc và có thể quản lý công việc kinh doanh hợp pháp của gia tộc, thì điều đó là quá đáng giá.
—----
Bài thi dễ hơn trong tưởng tượng của Vân Ngọc.

Trong thế giới thực của cậu, cậu đã không thi Cao Khảo sau khi tốt nghiệp cao trung.

Cậu muốn theo đuổi giấc mơ trở thành một diễn viên bằng bất cứ giá nào, cậu nghĩ, nếu cậu thất bại trong việc trở thành diễn viên, thì cậu sẽ thi Cao Khảo vào năm tới.
Nhưng cảm ơn trời vì cậu đã thường xuyên học hành, luyện tập với Tuấn Trạch, Vân Ngọc có thể trả lời mọi câu hỏi một cách dễ dàng.


Trong thời gian rành rỗi, cậu trò chuyện với hệ thống:
[Ah, đáng lẽ tao nên tham gia Cao Khảo trong thế giới thực.]
[Pupa: Vậy cậu có hối hận khi bỏ qua Cao Khảo để theo đuổi ước mơ trở thành diễn viên không?]
[Tao hoàn toàn không hối hận, nhưng tao sẽ khá buồn nếu tao thất bại trong con đường diễn xuất.

Đặc biệt là những cố gắng của tao cũng không đổi lấy được sự chú ý của Hàn Diệp.
[Pupa:...!anh ấy sẽ chú ý cậu.]
[Eh? Tại sao mày lại nói vậy chứ?]
[Pupa: Cậu đã làm việc rất chăm chỉ, tôi chắc chắn cậu sẽ trở thành diễn viên tốt trong thế giới của cậu và Hàn Diệp sẽ chú ý đến cậu.]
[Aww, đây có phải là cách để mày an ủi tao đúng không, Pupa? Tao biết rằng mày không hoàn toàn xấu xa đâu mà! Khi chúng ta trở về ký túc xá, mày có thể hiện ra để tao trao mày một cái ôm ấm áp..]
[Pupa: Không, cảm ơn, vỏ của tôi không được trang bị chất chống vi khuẩn=))))]
[Đừng lo, mày sẽ không bị sao đâu!]
Vân Ngọc nộp tấm phiếu trả lời của mình nhanh hơn những người còn lại rất nhiều.

Cậu liếc nhìn Tuấn Trạch vẫn đang tập trung vào bài thi, chắc hẳn anh đang lo sợ mình còn những sai sót.

Vân Ngọc mỉm cười và rời khỏi phòng thi.
Vì cậu là người đầu tiên rời khỏi phòng, cậu đi thong thả ra ngoài và nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của những bậc phụ huynh đang lo lắng đợi chờ con mình.

Vân Ngọc nhún vai và rời khỏi tòa nhà.

Cậu bật điện thoại và nhắn tin cho Tuấn Trạch, nói với anh rằng cậu sẽ đợi ở quán cà phê gần tòa nhà.
Vân Ngọc cười khúc khích khi nhớ lại gương mặt nghiêm túc của Tuấn Trạch.

Cậu biết rằng Tuấn Trạch đã hoàn thành bài thi trước cậu, nhưng anh ấy đã kiểm đi kiểm lại câu trả lời của mình những năm lần vì anh ấy sợ rằng mình sẽ làm sai.

Vân Ngọc lững thững bước trên phố thì nghe thấy thông báo từ điện thoại của mình.

Cậu mở nó ra và thấy một số điện thoại không xác định đã gửi tin nhắn cho cậu.
“Em làm tốt lắm, tôi tự hào về em, Vân Ngọc.”
Vân Ngọc đột nhiên nổi da gà.

Cậu biết người gửi là ai, nhưng cậu không chắc liệu mình có đang bị theo dõi hay không.

Bởi vì Vinh Huy không có xuất hiện trước mặt cậu sau lần chạm mặt ở khu trò chơi điện tử, 2 năm về trước.

Tuy nhiên, Vinh Huy thường xuyên gửi tin nhắn cho cậu với rất nhiều số điện thoại khác nhau, điều đó làm cậu cảm thấy sợ hãi.
Hệ thống đang im lặng đột nhiên chú ý được gì đó và cảnh báo cậu:
[Pupa: Ở bên trái!!!!]
Vân Ngọc quay đầu sang trái, nhưng đã quá muộn.

Một bóng dáng cao ngạo trong chiếc áo hoodie đen đã vươn tay kéo cậu vào một con hẻm nhỏ.
Y nhẹ nhàng ôm lấy Vân Ngọc và nhiệt thành hôn lên mái tóc mềm, “Tôi nhớ em, nhớ em đến phát điên mất, Vân Ngọc.”
Đầu Vân Ngọc vùi sâu trên ngực của người đàn ông.

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của y không hề thay đổi sau hai năm, Vân Ngọc ngước lên, cậu nhìn thấy khuôn mặt điển trai đã biệt tăm tung tích suốt 2 năm ròng rã.

Y vẫn đẹp tuyệt trần, nhưng dấu vết hiền hòa trong y đã không còn nữa.
Quá đau khổ vì cảm giác tội lỗi, nước mắt Vân Ngọc trào ra, chảy dài trên đôi gò mà.
“Vinh Huy….”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.