Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 41: 41: “nếu Tôi Không Thể Có Em Thì Không Ai Có Thể”





Tuấn Trạch đã gọi cho Vân Ngọc mười lăm lần liên tục cho đến khi Vân Ngọc xuất hiện trong quán cà phê.

Tuấn Trạch bồn chồn lo lắng vô cùng, anh định gọi người của Duẫn gia đến tìm Vân Ngọc, vì Vân Ngọc thường sẽ trả lời vào cuộc gọi thứ ba hoặc thứ tư.
Khi Vân Ngọc xuất hiện, Tuấn Trạch đã ôm chầm lấy cậu ngay lập tức trước sự chứng kiến của bao người.

Hai người trở thành tâm điểm chú ý trong quán cà phê, hai mỹ nam công khai thể hiện tình cảm.
Điện thoại liên tục được mở ra để chụp lại khoảnh khắc tình tứ của hai người.

Điều này khiến Vân Ngọc khá xấu hổ.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Tuấn Trạch ra, “Mọi người đang quan sát chúng ta kìa..”
“Anh không quan tâm, em đã không trả lời điện thoại của anh mười lăm lần.

Anh lo lắng phát ốm đây này…” Tuấn Trạch nói với giọng trầm, nhưng vẫn rất dễ nhận ra sự lo lắng và run rẩy trong lời nói của anh.
“Em…em chỉ đang đi dạo bên ngoài thôi, anh lo lắng quá rồi…”
“Vân Ngọc, anh thực sự rất lo lắng…” Tuấn Trạch lặp lại lời nói của mình một lần nữa.

Vân Ngọc có thể cảm nhận được sự chân thành ở nơi anh.

Cậu cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu nóng lên.
[Hệ thống…]

[Pupa: Hả?]
[Tao sẽ hủy bỏ kế hoạch mà chúng ta đã nói trên đường.

Tao không muốn khiến Tuấn Trạch trở nên thế này.

Anh ấy thực sự là một người tốt…]
[Pupa: Nếu bây giờ cậu thực sự muốn phá bỏ hôn ước cuộc sống của Tuấn Trạch chắc chắn sẽ tồi tệ và khó khăn hơn.

Tin tôi đi, tôi là một thực thể vô tâm do chủ nhân của tôi tạo ra, nhưng ít nhất tôi vẫn có lý trí hơn cậu.]
[Tao cũng có!!!]
[Pupa: Cảm nhận của cậu về tình yêu giống như một con chuột cầm súng máy.] (GinGin: từ chối hiểu…=))))
[Đợi chút, ý của mày là gì? Nó chả có ý nghĩa gì cả!]
[Pupa: Chính xác!]
“Không sao đâu, em đã đến rồi mà.

Ăn cơm đã nhé?” Vân Ngọc trấn an Tuấn Trạch và hai người cùng ngồi vào bàn.

Vân Ngọc bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách hỏi Tuấn Trạch về bài thi của anh.

Đúng như dự đoán của Tuấn Trạch, anh trả lời,
“Nó dễ hơn anh tưởng nhiều, anh nghĩ, chúng ta có thể đứng đầu bảng xếp hạng cho năm nay.” Tuấn Trạch nói với sự chắc chắn.

Mắt anh nhìn thẳng vào Vân Ngọc đang tập trung nhai bánh, “Em làm xong sớm và về sớm quá, có chắc là không gặp ai không?”
Vân Ngọc sững lại trong giây lát, cậu liếc nhìn đôi mắt phượng của Tuấn Trạch sau đó tiếp tục nhấm nháp miếng bánh, “Em chỉ là đi dạo thôi, bài thi khá là căng thẳng mà..”
“Ra vậy,” Tuấn Trạch không nói gì thêm nữa.

Anh nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc, người đang có những hành động rất nhỏ, tinh tế tránh ánh mắt anh.

Tuấn Trạch nắm chặt tay, nhưng anh vẫn duy trì sự im lặng.

Trong sâu thẳm tâm hồn, anh biết mình cần phải trói Vân Ngọc càng sớm càng tốt, vì trái tim Vân Ngọc vẫn chưa hoàn toàn là của anh.
Tuấn Trạch có cảm giác như bóng dáng Vinh Huy vẫn luôn quanh quẩn bên Vân Ngọc, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp để chộp lấy Vân Ngọc.
Tuấn Trạch là người đàn ông có tính chiếm hữu cao, anh thừa nhận điều đó.

Anh chỉ không muốn Vân Ngọc coi anh như một người không hiểu lý lẽ thôi.

Thật sự anh muốn trói Vân Ngọc càng sớm càng tốt để thể thả lỏng sự cảnh giác này..
Tuấn Trạch hít một hơi thật sâu và nắm tay Vân Ngọc, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngơ ngác ấy, “Anh chắc chắn rằng mình sẽ được nhận vào trường đại học, chúng ta hãy đính hôn ngay tháng sau, được không? Anh đảm bảo anh đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo để chúng ta có thể thuận lợi đính hôn.”

[Chà… Tuấn Trạch vô cùng nghiêm túc luôn…]
[Pupa: Anh ấy không bao giờ đi đùa giỡn tình cảm đâu, đặc biệt là sau khi anh ấy tìm được tình yêu đích thực của đời mình.]
[Vì vậy, tao không thể từ chối, phải không? Tao phải chấp nhận việc đính hôn với anh ấy mặc dù biết điều đó sẽ đem lại rắc rối cho cả hai?]
[Pupa: Khá đúng.

Cậu có muốn khởi động lại thế giới bây giờ không?]
[...Tao vẫn còn một kế hoạch dự phòng nữa.

Nhưng đó là phương án cuối cùng.

Nếu không còn cách nào khác, thì tao nghĩ, tao phải dùng đến kế hoạch đó.

Điều đó thật là không may mắn mà, vì nó sẽ làm tổn thương cả ba người bọn tao, đặc biệt là tao.]
[Pupa: Như thế giới thứ nhất à?]
[Đúng vậy.]
Vân Ngọc gật đầu trấn an và hôn lên tay Tuấn Trạch, cậu bật cười khúc khích, “Anh sốt ruột quá vậy, tháng sau làm điii”
“Đó là điều anh muốn nghe,” Tuấn Trạch cuối cùng cũng mỉm cười.

Anh đã yên tâm hơn phần nào, nhưng có một điều nhỏ khiến anh bận tâm, “Sao em lại đổi nhạc chuông điện thoại?”
“...Tại sao anh lại dùng giọng đọc bài thơ sến đó làm nhạc chuông cho em chứ?”
“Tất nhiên là vì nó lãng mạn,” Tuấn Trạch đỏ mặt, “Nếu em muốn, anh còn có 15 bài nữa, anh sẽ chia sẻ với em.”
—------
Tin tức về việc Châu Tuấn Trạch và Lý Vân Ngọc đính hôn lan truyền rộng rãi với tốc độ chóng mặt.

Hai người đã công bố tiệc đính hôn ngay sau khi được thông báo là top hai của kỳ thi Cao Khảo năm nay.

Tuấn Trạch xếp thứ nhất, còn Vân Ngọc chỉ kém hơn anh ấy một chút, hạng hai.


Tuấn Trạch đã ghi điểm tuyệt đối mà không mắc bất cứ sai sót nào trong bài thi, trong khi Vân Ngọc vẫn có một câu trả lời sai.
Việc hai người công bố đính hôn đã trở thành một tin tức nóng bỏng trên các phương tiện truyền thông xã hội, mặc dù chuyện tình của họ khá nổi tiếng trong cộng đồng LGBT, nhưng giờ còn trở nên phổ biến ngay cả đối với những người bình thường.

Vì thành tích của Châu Tuấn Trạch và Lý Vân Ngọc ở Cao Khảo, và Châu Tuấn Trạch, người đã tiết lộ danh tính của mình là người thừa kế tương lai của các doanh nghiệp thuộc Duẫn gia.
Đa số khen ngợi sự dũng cảm của Tuấn Trạch khi ra mặt và tuyên bố đính hôn với một người đàn ông, trong khi đó cũng có một số người ghét cay ghét đắng anh, đặc biệt là người đàn ông đang ngồi trên ghế với khẩu súng trên tay.

Dương Vinh Huy ngây người nhìn màn hình tivi cho thấy Tuấn Trạch và Lý Vân Ngọc nắm tay nhau sau khi tuyên bố kết hôn, Duẫn Bích Ý cũng đang ở bên cạnh họ.
Trong khi ba người đang hạnh phúc tràn trề, Châu Gia Ngư đang gặp rắc rối nghiêm trọng.

Duẫn Bích Ý đã thành công tách các doanh nghiệp của Duẫn gia khỏi Châu gia.

Trên hết, Duẫn Bích Ý đã đệ đơn ly hôn với lý do ông ta gian dối và bỏ bê gia đình.
Vinh Huy cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ, y chế giễu, bật cười khúc khích, rồi cười gằn từng tiếng.

Y thậm chí còn không biết lý do tại sao mình cười.

Nhưng y biết, y đã thua rồi, thua trước Tuấn Trạch.

Y không đủ giỏi, không đủ nhanh, không đủ mạnh.
Y giơ bàn tay đang chơi đùa khẩu súng lên và nhìn chằm chằm trần nhà, “Nếu tôi không thể có em, thì không ai có thể.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.