Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 47: 47: Đế Vương Zombie





Bốn chiếc xe ô tô nối đuôi nhau vượt qua biết bao thây ma trên đường.

Nhiều người có năng lực sẽ dùng khả năng của mình để dọn sạch đường, như chàng trai hệ không khí phía trước đang sử dụng sức mạnh của mình để đá văng bọn thây ma ra khỏi đường.Vân Ngọc đang ngồi trên chiếc xe của chính mình với một tài xế.

Chỉ có cậu và Lĩnh Khải ngồi ở phía sau.
Vân Ngọc trầm mặc suốt cả quãng đường đi, cậu chẳng buồn nói và quan tâm thứ gì.

Theo thiết lập của hệ thống, Bích Hà là người luôn luôn kề cận Vân Ngọc trong mọi việc.

Nhưng hiện tại, vị trí của cậu con trai dịu dàng đáng yêu đó lại được thay thế bởi người đàn ông đầy đầy nguy hiểm với đôi mắt màu hổ phách luôn nhìn chằm chằm vào cậu.

Vân Ngọc đang bị đe dọa bởi cái nhìn đầy khó chịu của Lĩnh Khải, nhưng tính cách được thiết lập của cậu không cho phép cậu tỏ ra sợ hãi hay yếu thế.

Cậu liếc nhìn Lĩnh Khải và nói, “Chú ý vào đường đi.”
“Tại sao? Tôi không phải tài xế.”
“Đặt tầm mắt vào bất kể thứ gì khác đi.” Vân Ngọc bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Lĩnh Khải vẫn chẳng buông tha cậu.

Như thể anh ta đặc biệt nhắm đến con mồi là cậu.
“Tôi là phụ tá của cậu, Chủ tịch à, Tôi nên chú ý sự an toàn của cậu mọi lúc mọi nơi mà, phải không?”
[Hệ thống! Tao không thể, Lĩnh Khải thật là đáng sợ!]
[Pupa: Chịu đựng đi, cậu phải hoàn thành Breakmeter bằng mọi giá.]
[Thế giới này sụp đổ như thế nào vậy? Nếu Lĩnh Khải với sức mạnh này, tao không nghĩ cần phải đợi và chịu đựng vai trò là một tân binh đâu.

Anh ta có thể gϊếŧ tất cả mọi người trong nháy mắt.]
[Pupa: Để tôi lục lại dữ liệu.]
Pupa dừng lại một lúc, rồi trình chiếu hình ảnh 3D mô tả Bích Hà đang tàn sát tất cả mọi người.

Bích Hà trông khác xa hoàn toàn với hiện tại, cậu ta tàn nhẫn,
đáng sợ, gặp kẻ nào gϊếŧ kẻ đấy với sức mạnh hệ sét giống Vân Ngọc hiện tại.

Trong khi đó, Lĩnh Khải ở phía sau cậu ta, vừa cười vừa hôn Bích Hà và để mặc cậu ta tàn sát đẫm máu.
Vân Ngọc bên ngoài vẫn giữ hình tượng bình tĩnh, vô cảm như Nhu Lan, nhưng trong đầu cậu hiện giờ vô cùng choáng váng, hoảng loạn.


Cậu không ngờ Bích
Hà hiền lành dịu dàng lại trở nên hung bạo như vậy.

Bích Hà trong hình chiếu 3D không hề có cảm xúc, giống như một kẻ sát nhân máu lạnh.
[Điều gì đã khiến Bích Hà trở thành như vậy? Cậu ta không có chút sức mạnh nào cơ mà.

Có phải do Lĩnh Khải hay không?]
[Pupa: Dường như là vậy.

Bích Hà đã hấp thụ một phần hạt kết tinh từ não của Lĩnh Khải, và nó khiến cậu ta mất kiểm soát và tàn sát tất cả mọi người, về phần lý do tại sao cậu ta có thể hấp thụ được hạt kết tinh của Lĩnh Khải, điều đó không được nêu chi tiết ở đây.]
[....Chết tiệt.

Thật đáng sợ.]
Vân Ngọc cuối cùng cũng nhìn chằm chằm vào Lĩnh Khải vẫn đang không dời tầm mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, như một con sói đói rình mồi.

Cậu cực kỳ hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng cổ vũ bản thân hoàn thành vai diễn, “Vì sức mạnh của cậu là chuyển hóa tấn công, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ “hữu dụng” trong khi làm nhiệm vụ, nếu cậu gần tôi.”
“Tại sao?” Lĩnh Khải nhướng mày, anh ta nhếch mép.

“Chủ tịch Nhu dường như khá căng thẳng với tôi nhỉ?”
“Tôi chỉ đang đánh giá một cách khách quan thôi.

Tôi không thể sử dụng năng lực của mình ở tòa siêu thị này được, bởi vì sức công phá của nó quá mạnh.
Tôi muốn cậu kết hợp cùng một người khác, có thể là người sử dụng năng lực hệ băng.”
Lĩnh Khải nở nụ cười bí hiểm và rồi dựa vào vai Nhu Lan, anh ta thầm thì, “Chủ tịch Nhu, cậu phải đi với tôi, nếu cậu muốn biết vài thứ đặc biệt.”
Vân Ngọc phản ứng ngay lập tức bằng cách đẩy Lĩnh Khải ra và giơ ngón trỏ, một quả cầu điện nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay cậu, “Tôi không đùa với cậu, Khải.”
Lĩnh Khải bật cười.

Anh bắt lấy cổ tay của Vân Ngọc và siết chặt.

Vân Ngọc cố gắng vùng vẫy cánh tay, nhưng sức mạnh của Lĩnh Khải thực sự vô cùng đáng sợ, cậu vô cùng sững sờ khi Lĩnh Khải chầm chậm nhả lưỡi nuốt quả cầu điện.
Lĩnh Khải liếm ngón trỏ của Vân Ngọc cho đến khi nó thấm đẫm nước bọt, rồi anh ta mỉm cười trước khuôn mặt sững sờ của cậu, “Và tôi cũng không có đùa, Chủ tịch Nhu.”

[Má ơi… nóng quá!]
[Pupa: Anh ta kiềm chế được cậu và xem sự tấn công của cậu nhẹ như không khí, tập trung, đồ biếи ŧɦái này!]
[A-Ah! Đúng vậy! Ý tao là, sợ quá đi! Anh ta thật đáng sợ.]
Đôi mắt Vân Ngọc lập tức lia về phía người lái xe, nhưng tài xế dường như không hề phản ứng lại bất cứ điều gì.

Hắn ta chỉ tập trung lái xe như chẳng có gì sai sai ở đằng sau cả.
“Tôi đã nắm giữ tâm trí của hắn rồi, hắn sẽ không nhận ra bất cứ điều gì đâu.”
Lĩnh Khải nói.

“Cậu là ai?” Vân Ngọc thận trọng hỏi.

“Hãy nghe theo lời tôi, nếu ngài muốn biết, Chủ tịch Nhu.” Lĩnh Khải buông cổ tay của Vân Ngọc ra.

Anh ta nhìn cậu nuốt nước bọt và tránh ánh mắt của anh ta, “Sợ sao, chủ tịch?”
Vân Ngọc lại tiếp tục giữ tư thế, trừng lớn đôi mắt lạnh lùng, “Tôi sẽ không để yên nếu cậu dám làm chuyện xấu xa với người của tôi.”
“Điều đó phụ thuộc vào thái độ của ngài, Chủ tịch Nhu.” Lĩnh Khải lại nở nụ cười và nhấc chân gác lên vai tài xế, tựa người vào sau.

“Chỉ cần nghe theo tôi.”
Vân Ngọc vẫn giữ thẳng sống lưng, đôi mắt thận trọng dò xét Lĩnh Khải đang thoải mái nghỉ ngơi.

Lĩnh Khải cảm thấy thật buồn cười vì Chủ tịch thú vị hơn anh nghĩ rất nhiều, đặc biệt là sau khi anh trích xuất tất cả thông tin về cậu từ phó chủ tịch.
Anh hận thù căm ghét Nhu Lan rất nhiều vì cậu ta có rào chắn điện xung quanh não bộ, có thể đó là một phần năng lực của cậu ta, nhưng điều đó khiến
Lĩnh Khải không thể đọc ý nghĩ của Nhu Lan.

Nhưng sau khi anh ta trích xuất thông tin từ Bích Hà, anh cảm thấy rằng Nhu Lan này khó chơi hơn anh nghĩ nhiều.
“Tôi đoán con người này cũng khá thú vị đấy.”
[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 0%.]
[Pupa: Breakmeter tăng lên 20%]
[Tao thật sự không hiểu trong đầu anh ta đang nghĩ gì luôn.

Anh ta thật là khó đoán mà.


Mới hôm qua thôi, anh ta còn căm ghét tao cực độ, vậy mà hôm nay lại hành xử như thế này.]
[Pupa: Cậu vẫn phải cảnh giác cao độ đấy.]
—----
Cuối cùng họ cũng tới tòa siêu thị bị bỏ hoang.

Siêu thị này cũng khá to với năm tầng tất cả.

Vân Ngọc chia đoàn đội thành bốn để đến từng tầng, và Vân Ngọc sẽ tới tầng năm chỉ với phụ tá của cậu, Lĩnh Khải.
Mục tiêu của họ không phải là để tìm kiếm thức ăn, vì đã 10 năm kể từ lúc mạt thế xảy ra, mà họ phải tìm kiếm vũ khí hoặc kho vũ khí để lại bởi những đoàn
người có thể dùng siêu thị này làm cứ địa, hoặc tìm ra những con thây ma “ánh sáng”.

Đây là một loại thây ma với cái đầu vàng phát sáng, loại thây ma này chứa đựng một bộ não quý hiếm và chúng thường lẩn trốn trong các tòa nhà.
Tuy nhiên, thây ma ánh sáng có thể rất hung hăng, và hàm răng của chúng rất sắc và nguy hiểm.
Dĩ nhiên, đó là toàn bộ thông tin Lĩnh Khải nói cho chủ tịch.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Vân Ngọc và Lĩnh Khải đi thẳng lên tầng năm của tòa siêu thị.

Vân Ngọc vẫn giữ sự cảnh giác cao độ với Lĩnh Khải đang đi vòng vòng một cách thư thái.

Đôi mắt hổ phách rực sáng trong bóng đêm.
Trong khi đó, Vân Ngọc ngó đằng sau Lĩnh Khải như một chú đà điểu, không lo ngại đám thây ma xung quanh.

Thực tế, đám thây ma này có xu hướng lẩn
tránh hai người họ, thật là lạ lùng.

Lĩnh Khải bật cười với sự cảnh giác của Vân Ngọc.

“Ngài có cần một thây ma “ánh sáng” không? Tôi sẽ cho ngài một con.”
Lĩnh Khải chỉ vào một con thây ma ngang qua và trong vòng một phút, một con thây ma bình thường chậm rãi chuyển thành một con thây ma “ánh sáng” và hàm răng của nó bắt đầu biến nhọn.

Lĩnh Khải chỉ vào Chủ tịch Nhu và yêu cầu con thây ma, “Tấn công.”
Con thây ma bắt đầu lao tới chỗ Vân Ngọc.

Vân Ngọc bước lùi đằng sau và chỉ ngón trỏ và ngón giữa vào con thây ma “ánh sáng”.

Hai quả cầu điện xuất hiện, điện bắt đầu chuyển thành tia laze và Vân Ngọc bắn vào con thây ma, nhắm vào đầu nó.

Như thường lệ, con thây ma sẽ không thể tránh tấn công từ cậu bởi vì tia laze thật sự rất nhanh, nhưng con thây mà “ánh sáng” này có thể đồng thời tránh hai tia laze của cậu một cách điêu luyện.
“Cái gì??!!!” Vân Ngọc lùi thêm vài bước và tiếp tục bắn laze về phía thây ma.

Cậu không thể tạo ra tia sáng có sức công phá mạnh mẽ ở đây được, bởi vì cậu đang ở trên tầng cao nhất của siêu thị.

Nếu tạo ra một vụ nổ quá lớn, cậu sẽ gϊếŧ tất cả mọi người mất.
“Ngài nghĩ ngài có thể gϊếŧ nó dễ dàng sao?” Lĩnh Khải bị hấp dẫn bởi sự kiên trì của chủ tịch Nhu.

Cậu chỉ có thể đánh tan con thây ma này bằng tia sét hủy diệt hủy diệt như những gì cậu đã làm ngày hôm qua, nhưng cậu đã không làm thế, để bảo vệ người dân của mình.
Anh thích thú nhìn chủ tịch Nhu đang cố gắng tiêu diệt con thây ma “ánh sáng” bằng nhiều tia laze nhỏ, giống như một khẩu súng liên thanh.

Lĩnh Khải di chuyển con thây ma bằng mắt để tránh các tia laze.
“Ah!” Chân của Vân Ngọc vấp phải một thứ gì đó khiến cậu ngã sõng soài ra đất.

Thây ma “ánh sáng” nhào vào người cậu như thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng.
[Hệ thống! Tao sẽ chết!]
[Pupa: Ah? Để tôi chuẩn bị khởi động lại hệ thống, sẽ mất một khoảng thời gian đó.

Cậu có thể sẽ rất đau đớn trước khi thiết lập sẵn sàng.]
[Mày thực sự sẽ để tao bị một con thây ma gớm ghiếc nuốt chửng sao??]
Vân Ngọc nhìn con thây ma “ánh sang” lao về phía mình, nhưng đột nhiên, nó dừng lại khi răng của nó còn cách cơ thể cậu một inch.
Lĩnh Khải bật cười thích thú khi cậu đẩy con thây ma ra.

Thây ma “ánh sáng” lập tức trở lại một thây ma thông thường.

Anh nhìn chằm chằm vào Nhu Lan, rõ ràng đã bị đẩy vào đường cùng, nhưng không hề nhắm mắt lại.

Thật là gan dạ.
[Pupa: À, gần quá.

Thật không may.]
[Thứ hệ thống lòng lang dạ sói! Tao muốn được bồi thường!]
[Pupa: Tôi đã chuẩn bị để khởi động lại rồi.]
Đôi mắt hổ phách của Lĩnh Khải sáng rực khi anh cúi xuống trước mặt vị chủ tịch đang hóa đá, “Tôi là Lĩnh Khải, đế vương Zombie..

Chủ tịch Nhu, tôi sẽ bắt anh phải ăn não của tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.