Vân Ngọc dồn dập gõ cửa phòng Lĩnh Khải, sợ rằng Bích Hà có lẽ đã tác động đến Lĩnh Khải bằng cách nào đó.
Cậu muốn nói ra sự thật trước khi quá muộn.
“Lĩnh Khải, Lĩnh Khải, anh có trong đó không??”
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 80%.
Đây là số Breakmeter được thưởng thêm do mở khóa thành công cốt truyện ẩn giấu thứ hai! Chúc mừng kí chủ!]
[Pupa: Cảnh báo! Breakmeter giảm xuống còn 70%.]
Vân Ngọc ngỡ ngàng khi nghe thấy thông báo từ hệ thống.
Cậu hỏi hệ thống.
[Chính xác thì hiện tại Lĩnh Khải đang ở đâu??]
Pupa không trả lời trong một khoảng thời gian, và sau vài phút nó trở lại báo cáo,
[Pupa: Anh ấy không ở trong phạm vi tôi có thể tìm kiếm.
Nhưng, Breakmeter đã được kích hoạt, điều đó có nghĩa là…]
[Ôi không—]
Vân Ngọc linh cảm được điều chẳng lành sắp xảy ra.
Breakmeter được thưởng đã được cộng lại cùng lúc với sự giảm sút của Breakmeter, điều đó có nghĩa là Lĩnh Khải đã chứng kiến mọi thứ trong nhà của Bích Hà.
Ngay lúc này đây, Vân Ngọc chỉ hy vọng rằng Lĩnh Khải sẽ không hiểu lầm bất cứ điều gì.
***
Lĩnh Khải và Bích Hà vẫn đang ở trong phòng Bích hà.
Lĩnh Khải nói Bích Hà ngồi lặng yên trong khi anh trích xuất hạt kết tinh của mình.
Đây thực sự là một quá trình không hề nhẹ nhàng với anh, mặc dù anh có sức mạnh, bản chất của hành động này vẫn là trích xuất sự sống của anh ra khỏi cơ thể hiện tại, khiến anh không ngừng nhăn mặt vì đau đớn cho đến khi có được cơ thể mới.
Bích Hà nhìn trên đầu Lĩnh Khải đột nhiên màu hổ phách tuyệt đẹp.
Đẹp thật đó, nhưng cũng thật kỳ dị, đặc biệt là khi anh dùng ngón tay bẻ hộp sọ và từ từ lấy ra một hạt kết tinh rực rỡ từ chính đầu của mình.
Nó có kích thước bằng một quả bóng golf, phát sáng rực rỡ với sự pha trộn giữa màu hổ phách và màu đỏ thẫm.
Lĩnh Khải nhăn mặt vì đau đớn, anh vẫn còn sống, mặc dù cơ thể anh đã bị suy yếu nghiêm trọng.
“Đ-đây là hạt kết tinh của tôi, một khi cậu ăn nó thì năm tiếng sau tôi sẽ có thể nắm giữ cơ thể của cậu.” Lĩnh Khải nói một cách yếu ớt.
Anh đã dâng hạt kết tinh của mình cho Bích Hà.
Bích Hà nóng lòng muốn ăn hạt kết tinh này.
Cậu ta đã lên kế hoạch hoàn hảo để thu hút Lĩnh Khải kể từ khi cậu ta nghe về vị đế vương Zombie huyền thoại này.
Người ta đồn rằng vị vua thây ma này có thể lấy cơ thể của một người sống và biến nó thành của mình.
Bích Hà biết rằng đế vương zombie có lẽ là giáo sư Lĩnh Khải, bởi vì anh ta là người duy nhất nắm giữ hai tác nhân ZX chất lượng nhất.
Vì vậy, cậu ta đã đến thành phố Duran và cải trang thành một chàng trai trẻ với khả năng chữa bệnh độc nhất vô nhị.
Cậu ta tiếp cận chủ tịch mới, Nhu Lan và trở thành cấp dưới thân tín nhất của cậu.
Nhu Lan là một người đàn ông tuyệt vời với sức mạnh vô song.
Lĩnh Khải chắc chắn sẽ rất muốn gặp Nhu Lan hoặc là bản thân chính cậu ta.
Suy luận của cậu ta đã đúng khi Lĩnh Khải xuất hiện và đổ một tinh chất trong não của anh ta vào miệng khiến cậu ta bất lực.
Tuy nhiên, Lĩnh Khải dường như quan tâm đến Nhu Lan hơn cậu ta.
Lĩnh Khải đã điều tra thân thế của Nhu Lan từ cậu ta và bắt đầu kế hoạch để Nhu Lan trở thành cơ thể mới của anh ta.
Kế hoạch đầu tiên của cậu ta là khiến Nhu Lan và Lĩnh Khải đối chọi với nhau, cậu ta mong ràng Lĩnh Khải sẽ bị thương nặng trong khi Nhu Lan thì phải bỏ mạng, sau đó cậu ta sẽ tự nguyện dùng cơ thể mình làm vật chứa mới của Lĩnh Khải.
Cậu ta nhận thức rõ ràng việc mình đã miễn nhiễm với ZX sau khi cậu ta uống dược liệu chữa lành, vì vậy cậu ta sẽ có được tất cả khả năng của Lĩnh Khải nhưng vẫn duy trì được ý thức ban đầu của mình.
Ai mà ngờ được rằng Lĩnh Khải đã gây chiến với thành phố Duran và bắt Nhu Lan làm con tin.
Bích Hà nghĩ rằng mình đã hết cơ hội, nhưng cậu ta cũng khá hài lòng, vì cậu ta đã trở thành chủ tịch mới của thành phố.
Sau đó, Nhu Lan và Lĩnh Khải trở lại, và Bích Hà phải tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình là lấy được hạt kết tinh của Lĩnh Khải.
Bích Hà đã gửi một lá thư cho bọn cướp trước đó để tách Nhu Lan khỏi Lĩnh Khải, thà rằng Nhu Lan bị thương nặng và chết còn hơn.
Vì là người duy nhất có khả năng tái sinh thần kỳ, cậu ta sẽ ép Lĩnh Khải đưa hạt kết tinh của anh để đổi lấy Nhu Lan được chữa bệnh.
Nhưng những tên cướp vô dụng đó đã chết, và đây là phương án cuối cùng của cậu ta.
Để lừa Lĩnh Khải rằng Nhu Lan chỉ yêu mình cậu ta chứ không phải một thây ma đang phân hủy như Lĩnh Khải.
“Tuyệt đẹp.” Bích Hà lấy hạt kết tinh từ lòng bàn tay của Lĩnh Khải.
Cậu ta nhìn chằm chàm vào thứ hạt nhỏ nhắn mà rực rỡ màu sắc đó.
Cậu ta thường đi làm nhiệm vụ với Nhu Lan, và đoàn đội của họ cũng đã gϊếŧ rất nhiều thây ma.
Họ thậm chí đã gϊếŧ được cả behemoth vài lần nữa.
Nhưng không có con thây ma nào có hạt kết tinh đẹp đẽ như vậy, Bích Hà có thể cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào ẩn sâu trong thứ hạt này.
Bích Hà nhanh chóng nuốt chửng hạt kết tinh, cảm nhận thứ hat nhỏ bé mà diệu kỳ ấy chảy trôi trong cuống họng, chỉ một vài giây sau, Bích Hà thấy tim mình như ngừng đập.
Đôi mắt cậu ta mở lớn như thể cậu ta không còn kiểm soát nguồn năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể mình.
Lĩnh Khải chứng kiến Bích Hà ngã uỵch xuống sàn, khó khăn giữ hơi thở, đó là những điều đã xảy ra mỗi lần có người nuốt phải hạt kết tinh của anh, nên anh cũng chẳng ngạc nhiên gì cả.
Trong năm giờ đồng hồ, thân thể hiện tại của Lĩnh Khải sẽ bắt đầu phân hủy thối rữa, và ý thức của anh sẽ chuyển tới thân thể mới.
Lĩnh Khải không buồn phiền về việc phải chuyển đổi cơ thể, anh đã làm vậy được ba lần rồi, nhưng lần này đặc biệt hơn rất nhiều.
Cơ thể này là cơ thể đã gắn kết thân cận với Nhu Lan của anh.
Nhưng Nhu Lan của anh..
không thích thân thể này, Nhu Lan muốn Bích Hà, nên anh cần phải trở thành Bích Hà, để có thể được Nhu Lan yêu thương.
Ba mươi phút trôi qua, Lĩnh Khải hạ mắt nhìn Bích Hà không còn chút sức lực đang nằm yếu ớt trên sàn nhà.
Đây là cơ hội miễn phí của anh, bởi vì chỉ cần ai đó nuốt chửng hạt kết tinh của anh thì sẽ không thể điều khiển thân thể được nữa.
Bích Hà sẽ chỉ còn là túi da trong vòng năm giờ tới, nên Lĩnh Khải chẳng còn gì để lo lắng cả.
Lĩnh Khải tiến lại cơ thể Bích Hà, muốn đặt cậu ta lên giường.
Nhưng đột nhiên, an cảm nhận một luồng sức mạnh ập tới khiến thân thể anh đập lên tường.
“Cái gì?!” Đôi mắt Lĩnh Khải trừng lớn không thể tin nổi, anh thấy thân thể Bích Hà tự di chuyển, cậu ta đứng lên và cười chế giễu.
“AHAHAHA! Nguồn sức mạnh tuyệt vời!” Bích Hà bắt đầu cười điên cuồng.
Cậu ta đang vô cùng hạnh phúc với sự đánh đổi để giành lấy nguồn năng lượng này.
Cậu ta có thể đoạt được sức mạnh vô song của đế vương zombie chỉ bằng năng lực của chính mình.
“Tại sao cậu có thể–”
“Anh nghĩ anh có thể điều khiển được cơ thể tôi dễ dàng sao?” Bích Hà hỏi vặn, “Lĩnh Khải, tôi biết nhiều về thứ năng lượng này hơn anh đấy.
Thực tế là, tôi biết tất cả mọi thứ về cuộc đời của anh, trước khi mạt thế xảy ra.
Đáng thương làm sao.”
“Cái gì? Sao cậu có thể biết về quá khứ của tôi?”
Bích Hà suиɠ sướиɠ khi thấy Lĩnh Khải có cùng biểu cảm với lúc cậu ta nã súng vào anh.
Mờ mịt và phẫn nộ, một biểu cảm tuyệt đẹp.
“Bởi vì, tôi chính là người đã gϊếŧ anh đấy, Giáo sư Lĩnh.” Bích Hà bật cười, “Và tôi sẽ làm điều đó lần nữa.”
Bích Hà chỉ ngón tay vào Lĩnh Khải và một quả cầu điện bắt đầu xuất hiện.
“CHẾT ĐI!!!".