[Xuyên Nhanh] Hoá Ra Tôi Là NPC Ở Vô Hạn Lưu

Chương 65: Xung hỉ



Đây là một gian phòng tân hôn, bên ngoài treo những chiếc đèn lồng đỏ, bên trong cũng được trang trí bằng vải vóc mang chút sắc đỏ, thoạt nhìn tạo nên không khí vui tươi và rực rỡ.


 

Nhưng đồng thời, đây lại là một căn phòng tân hôn thiếu trọn vẹn.

Trên giường không có bày long nhãn hay đậu phộng, trên bàn không có cặp rượu giao bôi, ngay cả cặp nến hỉ cũng vì sự sơ suất của hạ nhân mà bị đặt lệch, một cao một thấp. Những chi tiết này như điềm báo chẳng lành.


 

Trong đêm động phòng hoa chúc, tân lang với thân thể yếu ớt nằm trên giường, còn tân nương tự mình vén chiếc khăn voan đỏ, không có vẻ e ấp hay ngượng ngùng của một cô dâu mới, mà trái lại, trên khuôn mặt hiện rõ sự áy náy.


 

“Tôi là nam nhân!”


 

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——”


 

Tân lang lập tức ho dữ dội, tân nương thì kinh hãi, lúng túng đến mức không biết phải làm gì.


 

Phải một lúc sau, ánh mắt phức tạp của tân lang mới chuyển sang tân nương:

“Nếu em không muốn anh gọi em là ‘nương tử’, vậy anh gọi thẳng tên em, có được không?”


 

Lâm Hiến nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng:

“Được, được, được! Tôi tên là Lâm Hiến, ‘song mộc’ trong Lâm, ‘nam khuyển’ trong Hiến. Còn anh, tên là gì?”


 

“Minh Tễ. ‘Nhật nguyệt’ là Minh, ‘mưa đều’ là Tễ.”


 

“Minh Tễ, trời quang trăng sáng?” Lâm Hiến khẽ hỏi.


 

Minh Tễ thoáng khựng lại. Kể từ ba năm trước, khi căn bệnh quái ác bắt đầu đeo bám, đã rất lâu rồi hắn không còn nghe thấy ai dùng những từ như vậy để miêu tả bản thân.


 

Người từng được ca tụng là “trời quang trăng sáng” của gia tộc Minh giờ đã chẳng còn. Trước mặt chỉ là một thiếu gia gầy yếu, bệnh tật hành hạ như một ác quỷ.


 

Ngay cả chuyện thành hôn cũng chỉ được hắn biết đến sau cùng. Và đêm tân hôn này, anh mới phát hiện rằng tân nương của mình là một nam nhân.


 

Anh khẽ nở nụ cười, nhưng nụ cười đó thật gượng gạo, khiến Lâm Hiến nhìn vào cũng cảm thấy xót xa.


 

Lâm Hiến nhìn qua khuôn mặt hốc hác, gầy gò của Minh Tễ, lòng thầm hiểu rằng người bệnh thường dễ suy nghĩ tiêu cực. Vì thế, cậu nhanh chóng đổi đề tài, bắt đầu hỏi về cuộc sống sắp tới.


 

“Nhà anh có bao nhiêu người? Ngày mai tôi  có cần kính trà không? Phải làm thế nào?”

Với Lâm Hiến, từ giờ cậu và Minh Tễ đã là người cùng một nhà, tự nhiên muốn tìm hiểu thêm về gia đình Minh phủ.


 

“Khụ khụ…” Minh Tễ nhẹ ho, sau đó đáp:

“Mẫu thân anh qua đời tám năm trước, để lại một đệ đệ ruột tên Minh Tiêu, năm nay tám tuổi. Năm sau, phụ thân  cưới vợ kế, người mẹ kế ấy sinh một đệ đệ tên Minh Lôi, năm nay sáu tuổi. Ngoài ra, phụ thân anh còn có hai vị thiếp thất. Anh không có thứ đệ (con trai của vợ lẻ), nhưng lại có một thứ muội tên Minh Phi, năm nay mười ba tuổi.”


Minh Tễ rất lâu rồi không nói nhiều như vậy, yết hầu lại ngứa rát, khiến anh buồn ho khan vài tiếng. Thấy vậy, Lâm Hiến vội vàng đưa cho anh một chén nước, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng giúp anh thuận khí.


 

Minh Tễ liếc nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo của Lâm Hiến mang theo sự quan tâm chân thành, động tác chăm sóc ân cần khiến trong lòng anh cảm thấy ấm áp. Đã lâu lắm rồi, chưa từng có ai quan tâm anh như vậy.


 

Phụ thân từng rất quan tâm anh vì tài năng xuất chúng, nhưng khi anh bắt đầu bệnh tật, sự thất vọng ngày càng lớn dần. Số lần ông đến thăm hỏi anh cũng thưa thớt hơn.


 

Mẹ kế vốn coi anh như cái gai trong mắt, những cử chỉ bề ngoài chỉ là để giữ thể diện, hoàn toàn không có chút chân tình.


 

Thân đệ Minh Tiêu thì thật sự rất gần gũi và ỷ lại vào anh, nhưng cậu còn quá nhỏ để biết cách chăm sóc người khác.


 

Hạ nhân trong phủ thì luôn “thấy gió bẻ chèo”, lúc này lại càng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.


 

Chỉ như tối nay thôi, vì không muốn gác đêm, bọn họ đã cố tình khóa cửa, để mặc anh và tân hôn phu nhân bị nhốt trong phòng.


 

Minh Tễ nhìn vào đôi mắt tò mò xen lẫn lo lắng của Lâm Hiến, ánh mắt anh thoáng hiện lên nụ cười, tâm trạng tối tăm dần được xua tan. Anh cố gắng áp chế cảm giác khó chịu ở cổ họng, nhẹ nhàng nói:

“Ngày mai, em chỉ cần đi theo anh, gặp gỡ người trong nhà và dâng trà kính cha mẹ là được. Nếu có ai làm khó em, đừng lo, anh sẽ đứng ra giúp em.”


 

Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt trong veo của Lâm Hiến, khiến nó càng thêm lấp lánh, vô thức thu hút ánh nhìn của Minh Tễ.


 

Lâm Hiến cười rạng rỡ:

“Thật cảm ơn anh, Minh Tễ!”


 

Cậu ngáp một cái, trông có vẻ khá mệt mỏi. Cậu tự mình tháo trang sức trên tóc, cởi bỏ bộ áo cưới thêu họa tiết phượng hoàng, chỉ còn lại chiếc áo trong màu đỏ sẫm. Nhìn quanh một lượt, cậu hơi lúng túng hỏi:

“Đêm nay tôi ngủ ở đâu?”


 

Minh Tễ chỉ vào bên trong giường:

“Anh quen ngủ phía ngoài, em có thể ngủ bên trong được không?”


 

“Được! Tôi không kén chọn!” Lâm Hiến vui vẻ trèo lên giường, bước qua người Minh Tễ rồi chui vào chăn.


 

Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ phải ngủ dưới đất, không ngờ Minh Tễ lại đồng ý chia sẻ giường với mình. Điều này khiến cậu không khỏi thầm khen ngợi phong độ của vị đại thiếu gia này.


 

Có lẽ do thuốc mê vẫn còn lưu lại trong cơ thể, Lâm Hiến vừa đặt đầu lên gối đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.


 

Minh Tễ buông màn giường, để ánh sáng từ ngọn nến đỏ rọi nhẹ bên ngoài. Qua ánh sáng mờ nhạt, anh khẽ quan sát khuôn mặt của Lâm Hiến.


 

Lâm Hiến… rốt cuộc là người như thế nào?


 

Đôi mắt trong veo, ngây thơ như nai con kia, liệu ẩn chứa một trái tim ô uế hay thuần khiết?


 

Người mẹ kế của anh chọn đối tượng “xung hỉ” này liệu có đơn giản như vẻ bề ngoài?


 

Phụ thân anh, liệu có biết sự thật rằng Lâm Hiến là một nam nhân?


 

Những suy nghĩ hỗn loạn cứ thế lần lượt trỗi dậy, như nước sôi ùng ục, làm rối bời tâm trí anh.


 

Nhưng rồi, tiếng thở đều đều và nhịp nhàng của Lâm Hiến bên cạnh lại khiến Minh Tễ cảm thấy nhẹ nhõm. Sau nhiều ngày bị cơn đau hành hạ đến mất ngủ, đôi mí mắt anh dần nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.