Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 132: 132: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 25




Trong điện chỉ còn lại hai người họ.

Chẳng qua chỉ uống chút canh gà hầm nhân sâm thôi mà đã cảm động thành thế này.

Hắn đối tốt với nàng như vậy thật ra cũng vì mình mà thôi.

"Đừng khóc nữa.

"
Giọng Đế Huyền bình tĩnh, xen lẫn chút lạnh lùng.

Đường Tuế vẫn khóc thút thít như trước, nàng ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Đế Huyền.

Cái miệng nhỏ méo xẹp.

Bị đôi mắt đen láy như quả nho của nàng nhìn chằm chằm, cổ họng Đế Huyền như bị xiết chặt.

"Về sau lại cho nàng ăn.

"
Đường Tuế! lại khóc lớn hơn.

"Cũng không được nhỉ, vừa nãy ngự y đã nói rồi, nàng không thể ăn quá nhiều đồ bổ, vẫn là thôi đi.

"
Đế Huyền ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nghe theo lời của ngự y thì tốt hơn.

Tuy hắn còn chưa điều tra ra lý do vì sao chỉ cần Đường Tuế ở bên cạnh, bệnh tình của hắn có thể khỏi ngay lập tức.

Có điều, rõ hay chưa, thật ra cũng không quan trọng đến vậy.


"Đi thôi, đi đến thư phòng với trẫm.

"
Nói xong, Đế Huyền đi trước, Đường Tuế nhắm mắt theo sau.

Bước chân của Đế Huyền vô cùng nặng nề, đã lâu lắm rồi hắn không đến ngự thư phòng.

Chuyện triều chính bên ngoài, cơ bản đều do Đường Duy An độc đoán quyết định.

Đôi mi dài của Đế Huyền hơi rũ xuống, che đi đôi con ngươi sắc sảo kinh người.

Chắc chắn Đường Duy An không ngờ tới, bây giờ hắn lại lợi dụng con gái của ông ta để đứng lên.

Đi vào ngự thư phòng, Đế Huyền ngồi xuống trước án thư, Đường Tuế mắt đỏ hoe cũng ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh hắn.

Nàng đã ăn bản thể của mình rồi, nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu.

Nhân sâm tinh, sao có thể ăn nhân sâm cơ chứ?
Đau lòng quá.

Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế đặt lên lồng ngực của mình.

Luân Hồi Kính: Làm vỡ nghiên mực yêu thích nhất của Đế Huyền!
Bỗng nhiên nhận được nhiệm vụ, Đường Tuế:?
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Đế Huyền.

Không biết Đế Huyền đang xem cái gì, mà cả người đầy hơi thở chết chóc, ngay cả ánh mắt cũng cực kì hung ác.

Rõ ràng chỉ là đang nhíu mày xem tấu chương, lại tạo ra cảm giác có thể chặt đầu người khác bất cứ lúc nào.

Bên trong ngự thư phòng còn hai tiểu thái giám, cảm nhận được sát khí trên người Đế Huyền, sợ tới mức run lẩy bẩy.


"Hoàng thượng.

"
Đường Tuế tiến lại gần, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn.

"Chàng phải phê duyệt tấu chương hả? Thần thiếp giúp chàng mài mực nhé.

"
Nói xong, ngón tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng cầm lấy thoi mực đen xì.

Nhẹ nhàng mài vào nghiên mực.

Sắc mặt Đế Huyền lạnh tanh, ngón tay thon dài nắm chặt tấu chương, như muốn bóp nát nó.

Đường Tuế có thể cảm giác được sự tức giận của Đế Huyền.

Vốn khi hắn ốm yếu đã không dễ dàng gây khó dễ rồi, bây giờ, e là còn khó khăn hơn.

"Nàng sợ trẫm?"
Đột nhiên, Đế Huyền ném tấu chương trong tay đi, bắt lấy cổ tay của Đường Tuế.

Vui buồn thất thường, lạnh lùng ngang ngược.

Trong lòng Đường Tuế thấp thỏm, nhưng vẫn dùng giọng nói mềm mại trả lời hắn: "Không sợ! "
Giọng nói có chút run rẩy.

Đế Huyền nghe ra.

Vẻ mặt hắn khẽ thay đổi.

Rõ ràng rất sợ hắn mà còn chối.

Đế Huyền hừ lạnh một tiếng rồi hất mạnh tay Đường Tuế ra.

Đường Tuế nhìn thoáng qua nghiên mực nằm trong tầm tay, bề mặt xung quanh đều được khắc chữ, vừa nhìn đã cảm giác được hơi thở cổ xưa.

Nó luôn được Đế Huyền đặt ở đây dùng, chắc là phải thích nó lắm nhỉ?
Nàng vốn có thể tránh tay đi.

Nhưng đây không phải là cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ ư?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.