Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 407: Chương 407




Đường Tuế không hề để đi đến, chân trần bước lên thảm mềm mại, đi theo hầu gái mấy vòng, nhanh chóng đi tới trước một cánh cửa. Hầu gái nói xong, thấy Đường Tuế vẫn không có động tác gì.
Cô ta không khỏi nhíu mày, mở cửa ra, đẩy Đường Tuế vào.
Đường Tuế bị đẩy mạnh, cơ thể lảo đảo, nghiêng ngả một lúc lâu mới vịn vào sô pha đứng vững lại.
Trong phòng không bật đèn, vô cùng tối.
Thậm chí không cảm giác được hơi thở nào khác.
Cô ngồi xuống sô pha, lại sờ bên cạnh, muốn xem bên này có đèn hay không.
Cô sờ sờ một lúc, cảm thấy không thích hợp, nó có vẻ cứng rắn, không mềm mại như sô pha.
Đang lúc Đường Tuế cảm thấy kinh ngạc thì “tạch” một tiếng, đèn phòng sáng lên, Đường Tuế cũng thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Cô thế mà đang nằm trên một người đàn ông, ngón tay cũng đang sờ soạng lung tung trên người anh.
Đinh!
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu là 80, cố lên nha, tiểu nhân sâm.
“…” “?”
Lông mày Hoắc Chi Châu toát ra hơi thở tàn nhẫn, môi mím chặt lộ vẻ không vui.
“Cô còn muốn sờ đến khi nào.”
Đường Tuế lập tức thu tay lại, cơ thể nghiêng về sau, ngồi ở trên sô pha.
“Cô là người nhà họ Đường đưa tới?”
Ánh mắt Hoắc Chi Châu lạnh băng, nhìn lướt qua người Đường Tuế.

Khí thế mạnh mẽ này làm cho Đường Tuế cảm thấy hơi khó thở.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.

Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3.

Đợi Mùa Phượng Nở
4.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
“Đúng vậy.”
Đường Tuế gật đầu, cụp mắt.

Từ trong lời nói của hầu gái, cô nghe ra được một ít tin tức, Hoắc Chi Châu rất khó chơi.
Cũng đúng thôi, dù sao cũng là Boss phản diện.
Cô phải tìm mọi cách ở lại.
Đèn trong phòng không quá sáng, còn có hơi u ám.
Lúc Đường Tuế đang suy nghĩ làm thế nào để quyến rũ Hoắc Chi Châu, ánh mắt của Hoắc Chi Châu cũng dừng trên người cô.
Đường Tuế đan tay vào nhau, ngồi nghiêm túc trên sô pha, làm cho phong cảnh trước ngực cũng càng thêm đẫy đà.
Mái tóc dài xõa xuống hai bên má, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, trắng như tuyết.
Cả người từ trên xuống dưới chỉ có một chút vải vóc che đậy, khuôn mặt hay dáng người đều là cực phẩm, thậm chí bàn chân trắng nõn đặt trên thảm cũng nhỏ nhắn đáng yêu, ngón chân trơn mịn, làm cho người ta không dời mắt được.
Đường Tuế đã nhận ra tầm mắt lạnh băng của Hoắc Chi Châu hơi khác thường, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu giống như bị bắt tại trận, sắc mặt khẽ thay đổi, lỗ tai cũng hơi đỏ lên.
“Ăn mặc chẳng ra gì, khó coi chết đi được, đồi phong bại tục!”
Anh ghét bỏ nói xong lại dời tầm mắt, không nhìn Đường Tuế nữa.
Đường Tuế buông tay ra, nhìn dáng người đẹp đẽ của mình, làm gì có chỗ nào khó coi.
Cô cảm thấy vô cùng đẹp.
“Cậu chủ, đây là bọn họ bắt tôi mặc, không phải là tôi tự mặc.”
Đường Tuế cảm thấy chuyện này cần phải lý luận rõ ràng.
“Nếu nói đồi phong bại tục thì cũng là nhà các anh đồi phong bại tục.”
“Ha, miệng lưỡi sắc bén.”
Hoắc Chi Châu cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm chặt cổ tay Đường Tuế, Đường Tuế lập tức va vào lồng ngực của Hoắc Chi Châu.
Cô kêu lên một tiếng, người đàn ông này làm bằng sắt sao?
Cứng vậy!
Lúc này Đường Tuế mới thấy rõ khuôn mặt của Hoắc Chi Châu, lập tức giật mình ngây người tại chỗ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.