Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 468: Chương 468




Lục Thời Minh thở dài, vỗ vỗ đầu cô: “Vợ mệt mỏi thì đi ngủ đi, chồng...!"
"Chồng cũng về phòng ngủ được không...!" Đường Tuế nhanh chóng cắt ngang lời anh, sợ anh sẽ nói ra câu đáng sợ đại loại như “ chồng ôm vợ ngủ”.
Cô sợ sáng mai Lục Thời Minh tỉnh lại, sẽ vứt cuốn cả chăn lẫn cô ném ra ngoài.
Lục Thời Minh không nói lời nào,
Đường Tuế kéo tay anh, giọng nói nũng nịu: “Chồng ơi...!Nghe lời đi mà...!"
Trong bóng tối, người đàn ông dè dặt cong môi: “Vậy em hôn anh một chút."
Đường Tuế hít một hơi thật sâu.
Cô không thèm so đo với “người bệnh”.
Ánh sáng rất mờ, ngoại trừ bóng người thì không thấy rõ gì khác, Đường Tuế hướng về vị trí cái đầu, cũng mặc kệ là bộ phận nào, nhanh chóng chụt một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại.
"Được rồi!"
Dỗ nửa ngày như dỗ trẻ con, cuối cùng cũng khiến Lục Thời Minh về phòng nghỉ ngơi.
Anh vừa đi, Đường Tuế lập tức khóa cửa lại với vẻ mặt vô cảm.
Ban ngày lạnh lùng, buổi tối lại dính dính nhão nhão.
Chậc, cô cũng chả thấy thú vị cho lắm.
...

Sáng sớm hôm sau, Đường Tuế tỉnh dậy.
Kết quả ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Lục Thời Minh vẫn chưa rời đi, đang ngồi dùng bữa sáng trên bàn ăn.
Bữa sáng rất phong phú, hiển nhiên là làm phần cho hai người.
"Chào buổi sáng." Lục Thời Minh chủ động chào hỏi.
Đường Tuế ôm cánh tay, đánh giá anh từ xa.
Ánh mắt kia dường như muốn hóa thành thực thể, Lục Thời Minh muốn phớt lờ cũng khó, anh nhướng mày: “Sao thế?"
Đường Tuế giật nhẹ khóe môi, kéo ghế tựa ra ngồi xuống.
"Tối qua nghỉ ngơi tốt không?"
Lục Thời Minh nhã nhặn gật đầu: “Rất tốt."
Đường Tuế híp mắt, thu vẻ mặt thong dong bình tĩnh của người đàn ông vào đáy mắt.
Dường như hoàn toàn không nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì.
Lục Thời Minh ban ngày vẫn có bộ dạng xa cách quen thuộc.

Tây trang được ủi phẳng phiu, chiếc kính gọng hẹp trên sống mũi đúng lúc che đi gương mặt quá sắc bén của anh.

Lạnh lùng chững chạc, hệt như cỗ máy biết đi.

Ai có thể ngờ, đến đêm anh lại dính người đến nỗi khó chống đỡ vậy?
"Anh còn nhớ chuyện xảy ra đêm qua không?" Đường Tuế hỏi.
Lục Thời Minh nhíu mày, không hiểu vấn đề của cô: “Đêm? Tôi đang nghỉ ngơi." Vậy thì thú vị đấy...
Đường Tuế trở nên hưng phấn.
Thật ra chỉ cần vượt qua hàng rào tâm lý, cũng không khó chấp nhận đến vậy.
Ít nhất, tối qua Lục Thời Minh ngoại trừ cố chấp với danh xưng vợ chồng, còn muốn hôn hít bên ngoài, thì ngây thơ kỳ cục thật sự.
Cô muốn nhìn một chút, kế tiếp Lục Thời Minh còn có thể làm ra trò gì nữa.
Lục Thời Minh nhạy bén nhận thấy điều gì đó, liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, nhưng cũng không nhìn ra gì. "Tôi tới công ty, cô từ từ ăn."
Nhìn anh xoay người rời đi, Đường Tuế cười tủm tỉm vẫy tay: “Chồng đi thong thả...!tối nay nhớ về sớm một chút đó nha...!"
Lục Thời Minh khựng lại, sau đó không quay đầu mà đóng sầm cửa.
"Chậc, vô tình thật."
Chân trước Lục Thời Minh vừa đi, Đường Tuế cũng đi theo, hôm nay cô có hẹn với "Chị em tốt".
Quán cà phê dành cho hội viên ở thành phố Hải.
Lúc Đường Tuế đến nơi, ở đó đã có người ngồi đợi sẵn.
"Tuế Tuế! Chỗ này!"
Trên mặt người phụ nữ nọ trang điểm nhẹ, mặc đồ hàng hiệu, nhìn thấy thân ảnh Đường Tuế lập tức mừng rỡ vẫy tay, ý bảo vị trí của cô ta ở đó.
Người này đúng là nữ chính tối qua Đường Tuế nhìn thấy trên TV, người bạn thân thiết của cô...!Tống Nhuyễn Nhuyễn!
Đường Tuế bước qua ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút ý cời nào.
Điều này khiến nhiệt tình của Tống Nhuyễn Nhuyễn bị dập tắt hơn phân nửa, cô ta ngại ngùng bỏ tay xuống, đáng thương ngồi vào bên cạnh Đường Tuế, nắm lấy cánh tay cô.
Hết sức cẩn thận hỏi: "Tuế Tuế, cậu giận tớ à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.