Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 469: Chương 469




"Không."
Đường Tuế nhíu mày, nhanh chóng rút tay ra, nâng cằm ra lệnh: “Cô ngồi đối diện."
Trong nháy mắt Tống Nhuyễn Nhuyễn tới gần, Đường Tuế ngửi thấy người cô ta truyền đến nồng nặc mùi nước hoa.

Không khéo, đúng là mùi Đường Tuế ghét nhất, mỗi lần ngửi được đều chóng mặt nhức đầu.
"Tuế Tuế...!"
Tống Nhuyễn Nhuyễn không chịu, nhưng cũng không dám kéo cô tiếp, còn chưa nói gì đã đỏ mắt trước: “Không phải tớ cố ý không tới bệnh viện thăm cậu, tớ cũng bị thương, ngày hôn lễ của cậu tớ vốn muốn về gấp, kết quả...!Cậu nhìn tay tớ này!"
Cô ta vội kéo tay áo, để Đường Tuế xem.

Vị trí gần động mạch khâu mười mấy mũi, hệt như chân rết.
"Lúc ấy tớ mất nhiều máu quá rồi ngất đi, cho nên mới...!"
“Trời ạ!”
Đường Tuế giả vờ khiếp sợ che miệng, đau lòng nói: "Sao lại nghiêm trọng thế, bây giờ đỡ chưa? Cậu không sao chứ?"
Tống Nhuyễn Nhuyễn nức nở nói: "Bác sĩ nói bị tổn thương đến gân tay, sau này có lẽ không thể nâng vật nặng được.

Nhưng mà không sao, Tuế Tuế, tớ thề, tớ thật sự không cố ý!"
Cô ra rưng rưng nước mắt, giả vờ mạnh mẽ kiên cường.
Đường Tuế thở dài: “Được rồi, tôi vốn hơi giận thấy cậu cũng bị thương, tôi sẽ tha thứ cho cậu! Nhưng mà...!" Cô nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Trong khoảng thời gian dưỡng thương ngày, cậu đang làm gì thế? Đến thời gian gọi điện thoại cũng không có!"
Vừa dứt lời, ý cười trên mặt Tống Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng cứng đờ.
Ánh mắt cô ta lập lòe, sốt ruột giải thích: “Điện thoại của tớ bị...!Bị tịch thu, cho nên...!"
"Tịch thu? Ai thế? Độc đoán vậy!" Đường Tuế cười nhìn cô ta biểu diễn.
Trong lúc dưỡng bệnh bị tịch thu điện thoại? Sợ là đang cấu kết với “vị hôn phu cũ” của cô thì có!
Tống Nhuyễn Nhuyễn giải thích căn bản không hợp lý, câu trước đá câu sau, lộn xộn, trăm ngàn chỗ hở, cũng chỉ có thể lừa được đứa ngốc như nguyên chủ.
Đường Tuế xem trò hay một lát, thấy trán Tống Nhuyễn Nhuyễn đã đổ mồ hôi, lúc bấy giờ mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi...!bỏ qua việc này đi! Ai bảo tôi là người bạn tốt nhất của cậu chứ!"

Hai chữ “bạn bè” nhấn mạnh, Đường Tuế cười tủm tỉm đối diện với Tống Nhuyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, tôi cũng là người bạn tốt nhất của cậu đúng không?"
Đôi mắt cô đen tối, trong sáng như gương, Tống Nhuyễn Nhuyễn cảm giác tất cả tâm tư nhỏ của cô ta không có chỗ nào che giấu trong đôi mắt ấy.
Véo lòng bàn tay đau đớn, Tống Nhuyễn Nhuyễn gượng cười: “Đúng vậy, đúng vậy!"
"Vậy chắc chắn cậu không làm chuyện gì có lỗi với tôi, đúng không?"
Trái tim Tống Nhuyễn Nhuyễn ngừng đập, đột nhiên ngẩng đầu đánh giá Đường Tuế.
Đáng tiếc vẻ mặt Đường Tuế vẫn như thường, thấy trạng thái này của cô ta, còn khó hiểu nhướng mày.
Dáng vẻ không biết gì.
Tống Nhuyễn Nhuyễn không biết Đường Tuế có phải đã phát hiện gì đó, ánh mắt cô ta đảo quanh, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
"Sao tớ lại làm chuyện có lỗi với cậu được? Tuế Tuế, cậu nghĩ cái gì thế...!" Tống Nhuyễn Nhuyễn giận dỗi liếc cô một cái: “Phải rồi Tuế Tuế, tớ nghe nói hôn lễ của cậu...!"
"Ừm đúng rồi, chú rể đào hôn."
Đường Tuế nhẹ nhàng bâng quơ, vẻ mặt không thay đổi thu tất cả biểu cảm rất nhỏ của Tống Nhuyễn Nhuyễn vào đáy mắt. Cố tình lại không có áy náy!

Vậy là tốt nhất, khi cô làm Tống Nhuyễn Nhuyễn mất đi tất cả cũng không thấy hổ thẹn.

truyện ngôn tình
Trên mặt Tống Nhuyễn Nhuyễn khiếp sợ, cực kỳ đau lòng: “Tuế Tuế, cậu đừng buồn! Cậu xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn!"
"Đương nhiên rồi, tôi đã gặp." Đường Tuế cong môi: “Đúng rồi, quên mất không thông báo cho cậu, tôi vừa kết hôn."
Trong nháy mắt đó, Tống Nhuyễn Nhuyễn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Đường Tuế gật đầu: “Đúng vậy."
Tống Nhuyễn Nhuyễn không dám tin tưởng: “Sao đột ngột vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.