Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 549: Chương 549




Nghĩ đến cảm giác ngày đó bị ra sức đánh, cô ta lập tức không dám xuống tay.

Đường Tuế này bây giờ đã điên rồi, hơn nữa sức lực cực kỳ lớn, cô ta chẳng phải đối thủ của cô.

"Cắt.

" Đường Tuế cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt tràn ngập chế giễu, cái gì gọi là ra mặt cho cha mẹ, Lưu Nguyệt đã quen vờ vịt, ngày thường tất cả mọi việc trong nhà đều để hai mẹ con họ làm, cô ta chỉ ở sau hướng phúc.

Cho nên lúc này tai ương ngục tù không có phần của cô ta.

Lưu Nguyệt bị vẻ chế giễu trong mắt cô làm đau đớn, lập tức giận không thể chịu được.

"Đây là nhẫn kim cương gì, cho tôi xem?"
Không thể mặt đối mắt, có thể mua đồ cô thích.

Đường Tuế cũng không được nhà họ Đường thích, dù chuyện của mẹ đã bị bại lô, nhưng nhà họ Đường cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại mấy chung cư kia còn được sang tên mẹ cô ta mấy ngày trước.

Điều này có nghĩa là trên người Đường Tuế không có tiền, một kẻ nghèo hèn mà còn dám đến trung tâm thương mại mua kim cương, đúng là cười chết.

Cô ra dù thế nào đi nữa cũng đã tìm được một người đàn ông giàu có kết hôn với mình.

"Viên kim cương hồng này đã được cô gái này lấy rồi ạ.

"
Nhân viên bán hàng vội vàng nói.

"Cái này bao nhiêu tiền?"
Lưu Nguyệt nhướng mày, cô ta không tin Đường Tuế có tiền mua thứ này, thật là khôi hài.


Không phải cô ta khinh thường cô.

"Cái này phải 21W.

"
"Thưa cô, nếu cô muốn mua, sợ là phải đợi mấy tháng.

"
Lưu Nguyệt cười châm biếm vài tiếng.

Không phải muốn mua à, sao còn chưa trả tiền, chẳng phải là rất nghèo sao.

"Ai cần cô lo?"
Đường Tuế cười phản ứng với cô ta.

"Nói không chừng cô ta không có tiền mua đâu, hôm nay bạn trai tôi đưa tôi tới mua nhẫn kim cương.

" Khi nói chuyện, Lưu Nguyệt ôm bạn trai mình, hồi lâu không chờ được bạn trai trả lời, dừng lại, "Anh làm gì đấy??"
Lưu Nguyệt quay đầu nhìn lại, lập tức thấy người đàn ông của mình trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Đường Tuế, trong lòng tức chết, duỗi tay nhéo một cái.

Người đàn ông im lặng, dù sao trước công chúng cũng không nói gì thêm, chỉ ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt càng sắc bén hơn.

"Anh yêu, anh mua cái này cho em đi.

"
Lưu Nguyệt duỗi tay chỉ trong quầy, ánh mắt tràn ngập chờ mong.


"Tay của em vừa đen vừa thô, dù em có mua cũng không mang được!"
"Anh!!"
Lưu Nguyệt tức chết, không dám cầm sát khí của người đàn ông.

Chỉ trừng mắt với Đường Tuế, "Đồ hồ ly linh, mày dám quyến rũ chồng tao ngay trước mặt tao.

"
Đường Tuế:???
"Chồng cô, tôi chướng mắt nhé.

"
Đường Tuế ghét bỏ bĩu môi, còn lùi về phía sau hai bước.

"Anh ta còn chả xứng xách dép cho bạn trai tôi.

"
Lưu Nguyệt nghe cô nói dõng dạc như thế, cô ta liên tục cười mỉa.

"Phải không?"
Thế mà còn coi thường chồng cô ta, cô ta thật muốn xem bạn trai Đường Tuế trông như thế nào.

Một đứa ngốc, trước kia không biết gì, không thể hiểu được vượt lên, bỗng nhiên có chồng???
Này, nói ra ai cũng không tin.

"Tao chờ bạn trai mày đến đây.

"
Lưu Nguyệt khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Tuế Tuế.

"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

Đường Tuế nhìn theo tiếng nói, liếc mắt một cái liền thấy Tần Tiện Dư đang từ từ bước tới, cô lập tức uyển chuyển như bướm, nhanh chóng phi vào lòng Tần Tiện Dư, đầu nhỏ cũng dán chặt trước ngực Tần Tiện Dư.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.