Lát sau, Diêu Ý buông tay, lùi về sau mấy bước, quay lưng thẳng tắp đi về phòng.
Hắn quả thật là cố ý! Cố ý cắt mạch điện!
Nhưng hắn sợ tối là thật, không phải giả vờ, chính vì sợ tối nên hắn mới cắt điện.
Muốn đạt được mục đích, nhất định phải nhẫn tâm.
Cô không cho phép hắn bị thương, vậy thì hắn sẽ dùng cách khác.
Hắn chờ cô trở về, đã chờ rất lâu... Hắn tự ôm lấy mình trong bóng tối, nỗi sợ từng giây từng phút nuốt trọn linh hồn hắn, nghiền nát hy vọng hắn.
Hắn luôn đề phòng, luôn nghi ngờ người khác, bởi hắn đã thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu khi chỉ là một đứa bé.
Nhưng cảm giác sợ hãi trong bóng tối chân thực đến mức, hắn không thể tiếp tục dựng lên rào chắn tự lừa gạt chính mình.
Hắn cần Khuynh Diễm, không phải là cần một nơi để trốn khỏi bóng tối như hắn vẫn tưởng.
Hắn sợ bóng tối, nhưng chỉ cần bóng tối đó có cô, hắn vẫn nguyện ý chạy vào.
Người hắn cần, là cô.
Khoảnh khắc khi ôm lấy cô, hắn không muốn buông tay. Như người sau nhiều năm đi lạc cuối cùng đã tìm thấy lối về, như nỗi sợ hãi tràn ngập cõi lòng bỗng được trút đi.
Nhưng hắn đã nhìn rõ, trong mắt cô, hoàn toàn không có hắn. Cảm giác đó, rất hụt hẫng, cũng rất đau lòng...
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Diêu Ý nhanh chóng chạy ra, vui vẻ gọi: "Chị!"
"Đi vào." Khuynh Diễm hất cằm ra lệnh.
Diêu Ý rũ mi, che đi cảm xúc dưới đáy mắt. Giây tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào nhìn người đối diện.
Khuynh Diễm không nhiều lời, trực tiếp ấn Diêu Ý xuống giường, thân thể hắn cứng đờ, hai bàn tay siết chặt.
Cô hơi dừng lại. Tên này sao tự nhiên căng thẳng thế? Ta có làm gì hắn đâu.
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ nhưng không nghĩ ra, quyết định mặc kệ.
Tư tưởng của kẻ ăn vạ, cô vẫn không nên tìm hiểu thì hơn.
Khuynh Diễm ngồi xuống, mở hộp y tế, lôi ra lọ sát trùng, rửa vết thương trên trán Diêu Ý.
"Chị... em đau." Diêu Ý nhíu mày, nhỏ giọng than.
"Chịu đựng chút."
Sao lúc cắt điện mi không đau? Sao lúc đập vỡ đầu mi không đau?
Lần trước còn náo đến suýt phế hai chân, cái vết thương nhỏ nhoi này có là gì so với trình độ của mi?
Đáy lòng Khuynh Diễm phun tào ghét bỏ, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, như tránh làm đau Diêu Ý.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ mắng đại nhân vật, sao không mắng ra luôn đi? Cả ngày chỉ biết mắng nó, đúng là hiếp người... hiếp Thống quá đáng!
Diêu Ý thất thần một lúc lâu, chợt hắn ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Chị thích em không?"
Khuynh Diễm nhíu mày nhắc nhở: "Đừng lộn xộn." Ta đang bôi thuốc, mi nhúc nhích làm gì? Giữ yên cái đầu một lúc không được sao?
"Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Diêu Ý cố chấp đến cùng.
"Không thích." Khuynh Diễm qua loa đáp, giơ tay chỉnh lại góc mặt hắn, tiếp tục bôi thuốc.
"Vậy tại sao chị tốt với em?"
Tại sao à? Đương nhiên là vì khế ước linh hồn, nguyện vọng nguyên chủ, còn có cái thói ăn vạ chết tiệt của mi.
Nếu không phải mi giữ chìa khóa linh hồn ta, ta đã sớm xử lý mi rồi.
Diêu Ý chờ một lúc lâu, thấy Khuynh Diễm vẫn duy trì im lặng, không hề có biểu hiện sẽ trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn đã nhìn rõ, cô hoàn toàn không cần hắn, nhưng hắn không nhịn được, vẫn muốn biết đáp án do chính cô nói ra.
Diêu Ý trầm mặc. Khuynh Diễm không quan tâm đến hắn, nhưng mỗi lần hắn gặp chuyện, cô nhất định sẽ đến.
Thái độ này rất mâu thuẫn, hắn không thể hiểu thấu.
Nhưng không sao, chỉ cần nắm bắt được điểm mấu chốt này, cô sẽ không thể rời khỏi hắn.
Tuyệt đối không được rời khỏi hắn!
Khuynh Diễm dán băng gạc lên trán Diêu Ý, nghiêng người thu dọn đồ đạc, phải nhanh chóng chuồn đi.
Hắn im lặng như thế, chắc chắn là đang lên kế hoạch ăn vạ ta!
Còn không chạy thì ở lại chịu tội à?
Diêu Ý nhìn dáng vẻ như muốn bỏ trốn của Khuynh Diễm, đáy lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
"Chị chán ghét em đến vậy sao?" Chân hắn bị thương cô bỏ hắn một mình tự sinh tự diệt. Giờ cô vừa về chưa bao lâu đã muốn rời đi.
Là không muốn nhìn thấy hắn đúng không?
"Không chán ghét, chỉ là..." thấy cậu rất phiền.
Hệ Thống tự động che đi mấy chữ cuối trong câu nói của Khuynh Diễm.
\[Kí chủ, đề nghị cô không dùng những từ ngữ kích thích đại nhân vật hủy thế giới.\] Thời điểm này cô lại có thể mở miệng chê người ta phiền, thích hợp sao?
"Chỉ là cái gì?" Diêu Ý thấy Khuynh Diễm đang nói thì im lặng, cố chấp muốn biết đáp án.
"..." Ta lại không thể nói.
Khuynh Diễm đứng dậy đi đến bàn, cầm hộp bánh qua nhét vào tay Diêu Ý.
"Cho cậu." Bỏ vào miệng rồi im lặng đi, hỏi gì mà hỏi, phiền phức!
Diêu Ý ngơ ngác, hơi không theo kịp hành động của Khuynh Diễm, hắn đang hỏi cô mà, chuyện này thì liên quan gì đến ăn bánh?
Sao cứ có cảm giác cô muốn dùng thứ này bịt miệng hắn vậy?
Chợt Diêu Ý nhìn đến bao bì trên hộp, ánh mắt dần trầm xuống, nụ cười trên môi lại càng trở nên mềm mại: "Chị mua ở siêu thị thực phẩm sao?"
"Ừ." Khuynh Diễm không nghĩ nhiều, thành thật gật đầu.
Cô nghe Đường Bưu nói Diêu Ý thường xuyên gọi bánh ngọt về ăn.
Lần trước đi siêu thị thực phẩm nhìn thấy thứ này, cô đã muốn mua, bởi vì nó rất đẹp mắt.
Tối nay đi ngang liền ghé vào mua cho hắn.
Đẹp như vậy, chắc là sẽ ngon.
"Ồ." Diêu Ý cười đến cực kỳ ngọt ngào, đáy mắt lóe lên tia sáng: "Em rất vui vì chị đã nhớ tới em."
Cô đi chơi vui vẻ cùng người khác, chợt nhớ ra hắn bị nhốt trong nhà, cô thấy hắn đáng thương nên tiện tay mua cho hắn sao?
Cô xem hắn là gì? Đồ chơi nhỏ dùng một hộp bánh liền có thể dỗ?
Hắn không phải đứa ngốc!
Khuynh Diễm dâng lên cảnh giác. Cô chắc chắn tên này không hề vui chút nào, cái dáng vẻ kia, trăm phần trăm là sắp ăn vạ cô.